Ta Là Chí Tôn

Chương 1021 : Thẳng thắn

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Tiêu Giang Hồ cười ha ha:



- Ý ngươi là… vị Vân phủ chủ này chỉ ra thân phận của ta, chính là nhắc nhở ra hiệu cho chúng ta?



- Đúng vậy, nếu hắn nhìn ra mà không nói, chúng ta mới phải hoài nghi hắn có dụng ý khác.



Lãng Phiên Thiên thẳng thắn nói:



- Mà hắn nhìn ra, lại trực tiếp nói ra, chính là muốn tỏ rõ thái độ cho chúng ta. Kẻ này xưa nay luôn ổn trọng, không kiêu không ti, cử chỉ chuẩn mực, không trương dương khoe khoang.



Tiêu Giang Hồ trầm ngâm nói:



- Không sai.



Lãng Phiên Thiên nói:



- Về phần thái độ vừa rồi của hắn, trong mắt ta, cũng thuận lý thành chương không có gì đáng trách… mấy lần hợp tác của chúng ta, giao dịch đủ to, nhìn từ mặt ngoài, Vân Dương chiếm đủ tiện nghi, nhưng mà thực tế, lợi ích mà hắn lấy được, tám thành phải giao cho Linh Chi Mộ Địa, mới có thể thu được bảo vật có giá trị cao nhất. Ngược lại, Thiên Hạ thương minh chúng ta, mới là bên được lợi, dễ dàng thu được bảo vật chất lượng cao.



Lãng Phiên Thiên tổng kết lại:



- Cho nên, bản tọa cho rằng hình thức hợp tác như vậy, đối với chúng ta mà nói, trăm lợi mà không một hại. Hoàn toàn có thể tiến hành lâu dài, mà muốn tiến hành lâu dài, điều kiện tiên quyết chính là tạo được quan hệ với Vân Dương, tuyệt đối không thể bởi vì thua thiệt nhất thời mà khiến Vân Dương phản cảm, như lần này vậy, liên tục giao dịch như thế, chính là chuyện Vân Dương kiêng kỵ nhất, tiếp đó, chúng ta cần phải đưa thành ý đền lại.



Ánh mắt Tiêu Giang Hồ thâm trầm lại, sau khi suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên đổi đề tài:



- Mật độ linh khí Cửu Tôn phủ.. Chỉ sợ so với tổng bộ Thiên Hạ thương minh chúng ta cũng không kém bao nhiêu đi?!



Lãng Phiên Thiên nghe vậy sững sờ, ngừng lại một chút lại nói:



- Vâng.




- Thậm chí, chúng ta có thể hợp tác bổ sung với Cửu Tôn phủ, tạo quan hệ càng thêm chặt chẽ, chỉ nhìn tình thế trước mắt, hợp tác với Cửu Tôn phủ, đã là đang không ngừng tăng thực lực thương minh chúng ta.



- Tóm lại, tiểu đệ cho rằng, đối với chúng ta, Cửu Tôn phủ không hề có uy hiếp.



Ý của hắn rất rõ ràng, nhưng vẫn kết luận tại đây, khiến người ta cảm thấy trong lời hắn nói còn có ý khác, hoặc là còn lời chưa nói xong, rốt cục, trầm ngâm một hồi, Lãng Phiên Thiên lại cắn răng nói:



- Hơn nữa, tiểu đệ cho rằng, thương minh chúng ta phát triển, nhất định cũng sẽ có ngày gặp cực hạn.



- Mà chúng ta, không thể vượt qua cực hạn này. Một khi vượt cực hạn, vượt qua hạn chế của một thương minh, tất sẽ nghênh đón tai họa ngập đầu. Nhưng nếu bản thân chúng ta có thể tiết chế, lại có thể thu được cơ nghiệp vạn thế trường tồn.



Lãng Phiên Thiên một hơi nói tiếp, trên mặt đỏ bừng bốc mồ hôi.



Mười mấy người ở bên nghe dự tính, không ít người cũng lấm tấm mồ hôi.



Lãng Phiên Thiên này, lá gan thật lớn, nói thẳng như vậy, quả thực bộc trực tới cực điểm…



Tiêu Giang Hồ trầm mặt lắng nghe, một hồi lâu cũng không nói chuyện. Tiếp qua nửa ngày mới nặng nề hỏi:



- Vậy, theo ngươi… cực hạn của Thiên Hạ thương minh chúng ta ở đâu?



Lãng Phiên Thiên dốc tận dũng khí, rốt cục nói:



- Trên thượng phẩm Thiên Vận kỳ, dưới Kim phẩm Thiên Vận kỳ… đại tới thượng phẩm Thiên Vận kỳ đã là tồn tại siêu nhiên thế tục, chúng ta chỉ có thể phát triển tới đây, nếu vượt qua nó, không những sẽ dẫn tới rất nhiều siêu giai thế lực nhòm ngó, càng khiến Điện cấp kiêng kỵ, lúc đó, cũng chính là tận thế của chúng ta.



Tiêu Giang Hồ gục đầu xuống, lần nữa trầm mặc.



Đám người đang ngồi há miệng muốn nói, lại bị Lãng Phiên Thiên ngăn lại.