Ta Là Chí Tôn

Chương 1074 : Huyễn Kiếm Môn

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Hổ Tiểu Phàm nói chính là sự thật, mặc dù Vân Tú Tâm chiếm vị trí đầu trong thi đấu, nhưng nói đến tu vi huyền khí cá nhân, trong sơ đại đệ tử Cửu Tôn phủ vẫn lấy Tôn Minh Tú cao nhất, Tôn Minh Tú có thể phát hiện ra, Vân Tú Tâm chưa hẳn có thể dò xét ra được.



Hồ Tiểu Phàm ở bên cạnh mỉm cười xấu xa, nói:



- Đại sư tỷ, khóe mắt của ngươi có rỉ.



- Bản đại sư tỷ biết, không cần ngươi nhắc nhở, chuyện bé xé ra to.



Vân Tú Tâm đã ẩn ẩn tạo thành thói quen với lời nhắc nhở, vẫn dựa theo bản năng ứng tiếng trả lời, cũng lập tức tỉnh ngộ, không có trách cứ Hồ Tiểu Phàm, vội vàng đưa tay vuốt một cái, lại móc ra một tấm gương nhỏ soi mặt, lúc này mới giận tím mặt:



- Hồ Tiểu Phàm! Bại hoại ngứa da đúng không!



Hồ Tiểu Phàm vô tội:



- Vừa rồi rõ ràng là thật, vừa rồi ngươi đã lau đi, không tin ngươi hỏi Lộ Trường Mạn đi.



Lời còn chưa dứt, một ánh mắt hung ác đầy ý cảnh cáo nhìn lên người Lộ Trường Mạn.



Lộ Trường Mạn làm như không thấy, thành thành thật thật đáp lại nói:



- Không có, Hồ Tiểu Phàm lừa gạt ngươi đấy.



Hồ Tiểu Phàm hét lớn một tiếng:



- Ngươi dám bán ta, có phải ngứa da hay không!



Vân Tú Tâm hét lớn một tiếng:



- Hồ Tiểu Phàm, ngươi dám gạt ta, ngươi mới ngứa da!



Tôn Minh Tú bên cạnh cau mày khó chịu, vốn định giảng giải một ít tri thức giang hồ cho các đồng môn biết, nhưng đám người này lại khẩn trương và hưng phấn quá mức, căn bản không nghe lọt.



Bạch Dạ Hành bên cạnh mỉm cười, lặng lẽ nói:



- Tôn sư đệ, những tình huống này... Nghe người ta nói, nhiều nhất chỉ hiểu rõ đại khái một chút, chính mình không có tự mình trải qua, khó mà cảnh giác. Chúng ta đến lúc đó trông nom nhiều một chút mới được, không cần nóng lòng nhất thời, nóng lòng cầu thành, dục tốc bất đạt.



Tôn Minh Tú xấu hổ:



- Không sai không sai, có lý có lý.



Lâm Tiểu Nhu nghiêm túc đứng bên cạnh Bạch Dạ Hành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc và sùng kính.



- Bạch sư huynh, chúng ta bây giờ được tính là hành tẩu giang hồ đúng không?




- Phía trước chính là bằng hữu Cửu Tôn phủ?



Sử Vô Trần cất giọng nói:



- Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?



Giọng nói kia lạnh lùng nói ra:



- Tại hạ là người Huyễn Kiếm môn, chưởng môn sư thúc lúc này đã đi Ngũ Trọng Thiên, không ở chỗ này, người bên dưới không dám phá hư quy củ, nguyên bản Cửu Tôn phủ các ngươi chưa từng xuất hiện, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ đi vòng qua...



Hắn lạnh lùng cười cười:



- Thật tình không biết phải nói thế nào, các ngươi thật ung dung, hoặc là các ngươi đánh chủ ý muốn đưa chiến lực tinh nhuệ sớm tới Thiên Vận Kỳ. Hiện tại tính toán bị phá vỡ, không cần nói chuyện khác, nếu đi tới từ nơi này, vậy phải biết quy củ, đưa tiền mãi lộ trước mới được đi qua!



Hắn cười lạnh một tiếng:



- Tuyệt đối không nên cho rằng ta khi dễ các ngươi, bằng Cửu Tôn phủ các ngươi còn không có tư cách kia.



Sử Vô Trần cười lạnh:



- Huyễn Kiếm môn, lúc nào biến thành giặc cướp cản đường ăn cướp rồi? Há miệng ngậm miệng tiền mãi lộ? Tại sao lúc trước lão tử không nghe nói qua?



Người kia lạnh lùng nói:



- Chẳng phải ngươi bây giờ đã nghe nói rồi sao.



Hắn huýt một tiếng, quát:



- Các huynh đệ, đi ra xem đại nhân vật đi Ngũ Trọng Thiên cướp đoạt Thiên Vận Kỳ này! Nhìn xem tu vi chúng ta có xứng ngăn cản thu tiền mãi lộ của các đại nhân đi Ngũ Trọng Thiên hay không!



Còn chưa dứt lời, tiếng bước chân đã vang lên.



Từng người áo xanh, tất cả đều dùng gương mặt lạnh lùng đi tới.



Bên trong có một thiếu niên đang khoanh tay, trên mặt còn nở nụ cười mỉa mai:



- Đã sớm nghe nói qua có môn phái mới sáng lập gọi là Cửu Tôn phủ cái gì đó, cái tên nghe rất khốc, ha ha, ban đầu còn tưởng là tổ hợp làm người ta phải giật mình khiếp sợ, bây giờ mới biết, chẳng qua là một đám đá mài đao, tụ tập với nhau tự biên tự diễn mà thôi.



- Cửu Tôn phủ? Ha ha, ta thấy trực tiếp gọi là Phế Vật đường mới đúng, ha ha ha, buồn cười, buồn cười!



Một người khác bắt đầu cất tiếng kêu gào trào phúng.