Ta Là Chí Tôn

Chương 1075 : Tiền Mãi Lộ

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


- Cần gì phải trào phúng Thiên Tàn Thập Tú như vậy chứ, ta cảm thấy sở dĩ Thiên Tàn Thập Tú thành lập cái gọi là Cửu Tôn phủ, đại khái là bởi vì... Còn có một người, dù sao cũng hơi tự hiểu lấy mình, không dám ngông cuồng xưng tôn. Bởi vậy có thể thấy được, bên trong Thiên Tàn Thập Tú vẫn có người thông minh, biết xem xét thời thế, biết mình có bao nhiêu cân lượng, những người khác ngu muội thì ngu muội, nhưng chín người trước mặt chúng ta chính là đám người ngu muội không biết trời cao đất dày, lại dám ngông cuồng.



Một trung niên áo xanh đi ra, trong giọng nói ẩn chứa khinh miệt.



- Chưởng môn sư tôn nói tu vi chúng ta không đủ, không đủ tư cách đi Ngũ Trọng Thiên. nhưng theo ta thấy, ngay cả mặt hàng như Thiên Tàn Thập Tú cũng có thể đi, chúng ta còn không bằng bọn họ, sư tôn đang chuyện bé xé ra to mà thôi.



Một người âm dương quái khí nói.



- Nói bậy, sư phụ chỉ suy nghĩ vì đại thế, biết được đẳng cấp chiến lực trong cuộc chiến Thiên Vận Kỳ là thế nào, dù chúng ta mạnh hơn đám phế vật này, nhưng thật sự không đủ tư cách tham gia cuộc chiến Thiên Vận Kỳ, nếu không chúng ta có thể không bằng đám người không tự lượng sức mình này hay sao?



Lại một người nói chuyện đầy trào phúng.



Vân Dương làm sao không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì chứ.



Từ tình huống trước mắt, Huyễn Kiếm môn phái tinh nhuệ ra hết đi tham gia cuộc chiến Thiên Vận Kỳ, mà đám gia hỏa bị môn phái đào thải, trong lòng không phục, ở nơi này chờ những môn phái bình thường đi qua, không biết tốt hay không tốt lại đụng phải Cửu Tôn phủ...



Đám người này có dự định rất rõ ràng, cái gọi là tiền mãi lộ chỉ là lấy cớ, mục đích thật sự của bọn họ không ngoài mục đích mượn việc chặn đánh môn phái nhỏ chứng minh bản thân mình mà thôi, nếu có thể đạt được, còn có thể giảm bớt một đối thủ cạnh tranh với môn phái của mình



Không thể không nói, tính toán khá lắm.



Vân Dương thản nhiên nói:



- Người ta đã dám nhảy ra ngoài, càng nói rõ tên sư môn… Trong môn phái chúng ta, ai đi giao tiền mãi lộ cho đám người này?



Đám người Tôn Minh Tú còn chưa lên tiếng, Hồ Tiểu Phàm đã nhảy ra.



- Sư phụ sư phụ, để đệ tử đi giao tiền mãi lộ.



Hồ Tiểu Phàm còn không chờ Vân Dương đáp lời, dường như sợ người khác nhảy ra tranh với mình, hắn lập tức bay ra ngoài.



Bên cạnh, Lâm Tiểu Nhu khẩn trương muôn nắm chặt miệng túi của mình, mặt nhỏ căng thẳng, không ngừng nói:



- Thật phải giao tiền mãi lộ sao... Có thể giao ít một chút hay không, trong túi ta chỉ có hai khối linh ngọc thượng phẩm... Thật vất vả mới để dành được một ít.



Bạch Dạ Hành không biết nên khóc hay cười:



- Ngươi thật sự cho rằng sư tôn sẽ giao tiền mãi lộ hay sao?



Vừa nói chuyện, đã nghe thấy tiếng nói vênh váo tự đắc của Hổ Tiểu Phàm truyền đến:
Hồ Tiểu Phàm cười lạnh:



- Nói nhảm, kế tiếp muốn thu tiền mãi lộ, chính là ngươi sao?



Toàn thân người đối diện run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói yếu ớt chưa từng có:



- Đây... Đây là hiểu lầm, chúng ta...



Hồ Tiểu Phàm cười ha ha:



- Hiểu lầm? Hành tẩu giang hồ, cường giả vi tôn, chưa từng có hiểu lầm gì đó, ta chỉ hỏi ngươi, tiền mãi lộ này, các ngươi còn thu hay không?



Người kia nghe vậy lập tức nói:



- Không thu không thu, không dám không dám, hiểu lầm hiểu lầm...



Hồ Tiểu Phàm híp mắt nói:



- Hiểu lầm, vừa rồi ta đã nói không có hiểu làm, ngươi coi lời ta nói là đánh rắm hay sao? Hiện tại các ngươi... Giao tiền mãi lộ cho ta, giao hay không giao?



Phía sau, đôi mắt Trình Giai Giai mang theo khó hiểu:



- Tiểu Phàm hắn đang nói cái gì, hắn thu tiền mãi lộ gì chứ, tại sao biến thành người ta có nộp hay không?



Tôn Minh Tú mỉm cười:



- Trước đó, bọn họ đòi tiền mãi lộ của chúng ta, chính là thu tiền con đường núi này. Mà bây giờ, Hồ Tiểu Phàm hỏi tiền mãi lộ của bọn họ, hỏi là sinh lộ. Cả hai đều là tiền mãi lộ, nhưng thâm ý có khác, có điều xét đến cùng, vẫn như cũ là cường giả vi tôn, thực lực nói chuyện.



Trong mắt Vân Tú Tâm sinh ra một ít giật mình, nói:



- Không sai, chính là cường giả vi tôn, thực lực nói chuyện.



Giữa sân, Hồ Tiểu Phàm hét lớn một tiếng:



- Không giao đúng không, tiểu gia cũng không cần! Dứt khoát, như vậy để mạng lại đi!



Kiếm quang lóe lên, hắn một mình đơn thương độc mã xông lên phía trước!