Ta Là Chí Tôn
Chương 109 : Lấy thế đè người
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Tên Mễ Không Quần này, nếu hắn đến phạm vi thế lực Thu gia, đến trên giang hồ, thậm chí chỉ cần hắn rời khỏi địa giới Thiên Đường thành, như vậy Thu gia muốn đùa chết hắn tuyệt không phải việc khó, nhưng bầy giờ, chung quy lại vẫn là đang ở Thiên Đường thành, Mễ Không Quần thân là địa đầu xà, nếu muốn đùa chết Thu Vân Sơn... Tương tự tuyệt không khó, thậm chí với sức ảnh hưởng của hắn còn có thể làm rất nhẹ nhàng.
Từng đội, từng đội đại nội thị vệ không ngừng đến, không nói không rằng, lập tức chiếm cứ cao điểm, sau đó bắt đầu bố trí đội hình phòng thủ. Bọn hắn cũng không cứu người, cũng can thiệp vào hành động của Thu Vân Sơn, cứ yên tình nhìn chằm chằm vào động tĩnh giữa sân.
Nhưng mà người ngày càng tập trung nhiều, trong vô hình,tạo thành lực lượng áp chế tuyệt đối.
Sắc mặt Thu Lão Nguyên soái ngày càng khó coi, lẩm bẩm mắng một câu:
- Thái giám chết bầm, thanh thế cũng thật lớn!
Vân Dương vô hình hay hữu ý nói Vân Dương Đông Thiên Lãnh:
- Tiểu Lãnh, lần này người nhà các ngươi tới bao nhiêu người? Ta thấy tình hình này có chút không ổn a, người Thu gia quá nửa sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đông Thiên Lãnh cũng đã mồ hôi đầm đìa, sắc mặt xạm lại nói:
- Người nhà ta là tới ít nhất, ngoại trừ ta, cũng chỉ có hai tên hộ vệ, hiện tại...
Vẻ sầu lo lộ rõ trên mặt Đông Thiên Lãnh:
- Chuyện này phải làm thế nào bây giờ? Mọi chuyện ngày càng lớn...
Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái ở một bên, gương mặt đã triệt để đen kịt.
Tiếng bước chân soát soát vang lên, tựa như thời thời khắc khắc đều có đế giày ma sát với đất trống. Thanh âm này rất lộn xộn, cũng làm cho người cảm thấy rối bời...
Lập tức, từ bên kia đầu phố, xuất hiện năm cái thân ảnh, chậm rãi bước đến.
Người nào cũng có chút còng lưng.
Người nào cũng đều là mặt không râu.
Người nào cũng mặc sắc phục thái giám.
Sắc mặt mỗi người xự xuống như người chết, ánh mắt bất động như cương thi.
Trong ta mỗi người đều cầm theo một cây phát trần.
Hơn nữa bước đi theo kiểu chữ bát.
Mấy người này vừa mới xuất hiện, liền khiến người ở nơi đây cảm thấy một cảm giác âm trầm.
Nhất là người ở giữa kia, dáng người so với những người khác cao hơn một chút, bộ dáng trung niên, không râu, mặt trắng, khôi ngô, ánh mắt cũng càng thêm âm lãnh, dường như chính là người cầm đầu nhóm người này.
Nhưng mà ánh mắt Vân Dương lại tập trung vào trên mặt người ngay cạnh bên phải hắn.
Ngô công công.
Đối mặt với Thu Lão Nguyên soái áp bách, ánh mắt Mễ Không Quần lộ ra vẻ oán độc cực kỳ.
Thu Kiếm Hàn cũng không để cho Mễ Không Quần lên tiếng, quay đầu nhìn về phía đại nội thị vệ trên đầu tường:
- Người dẫn đầu các ngươi là ai? Tới!
Một tên thị vệ khôi ngô nhảy xuống:
- Lão Nguyên soái.
- Đem Hổ phù điều động các ngươi cho ta xem một chút!
Lão Nguyên soái khẽ vươn tay, nghiêm nghị không thể nghi ngờ:
- Ta muốn xem một chút, là ai cho phép các ngươi xuất cung, là ai ký tên, mệnh các ngươi đi theo Mễ Không Quần!
Mặt mũi vị đầu lĩnh thị vệ này đỏ bừng lên:
- Không có.
Việc này thuần túy là bọn hắn tự ý hành động, lấy đây ra cái gọi là Hổ phù kia...
- Không có?!
Thần sắc Lão Nguyên soái trở nên cực kỳ nguy hiểm:
- Không có mà các ngươi xuất cung? Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ hoàng cung đại nội! Bảo hộ bệ hạ! Tại sao có thể tùy ý dời vị trí, vạn nhất trong cung xảy ra chuyện, ngươi có mấy cái đầu để chém?! Mạng nhỏ của ngươi coi như thôi, mạng một nhà già trẻ lớn bé nhà ngươi có còn muốn không?
Mặt mũi vị đầu lĩnh thị vệ này đỏ bừng:
- Hạ quan... Hạ quan...
- Các ngươi còn không mau cút trở về cho ta!
Thu Kiếm Hàn trừng mắt:
- Chẳng lẽ, còn muốn lão phu phải tiến các ngươi về hay sao? Trở về hảo hảo mà cảnh giới, nếu còn có lần sau, lão phu sẽ báo cáo bệ hạ, nghiêm cung trị tội! Tận tru cửu tộc nhà ngươi! Bớt cho lại xảy ra mấy cái hành vi liều mạng này!
- Vâng!
Thủ lĩnh thị vệ nhìn thoáng qua Mễ Không Quần, lập tức hiệu lệnh một tiếng:
- Thu đội!
-----------