Ta Là Chí Tôn

Chương 1094 : Thắng

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Trong nháy mắt xoay người, phong khinh vân đạm lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút gì, hắn đi tập tễnh trở về môn phái của mình.



Ánh mắt Hồng Trường Thiên ngây ngốc nhìn thái sư thúc như lão nhân xế chiều đi về, thân thể cứng ngắc mất linh, đầu óc trống không, hắn run rẩy nói ra:



- Thái... Thái sư thúc... Cái này...



Sắc mặt Cao Đan Vân đau thương, lắc đầu, trầm giọng nói:



- Thực lực của đối phương hơn xa ta... Đây là nghiền ép tuyệt đối, trừ thực lực ra, không có bất cứ âm mưu quỷ kế tính toán mưu đồ gì cả... Chỉ khí thế đã ép ta không cách nào chống cự... Trận chiến này, ta thua, thua tâm phục khẩu phục, cả cuộc đời này, vĩnh viễn khó quên.



Hồng Trường Thiên mở to mắt, trong ánh mắt mang theo kinh hãi.



Phía trên, Hoắc Vân Phong nói:



- Cuộc chiến thứ ba...



Ánh mắt của hắn nhìn về phía Thương Ngô môn, người tám đại môn phái khác, lúc này cũng tập trung lực chú ý sang bên này.



Cuộc chiến thứ ba sau đó, đối với Thương Ngô môn mà nói là trận chiến sinh tử.



Đã thua hai trận liên tục, nếu thua trận thứ ba, Thiên Vận Kỳ sẽ không còn.



Cho nên quyền quyết định nằm trong tay Thương Ngô môn, làm sao chiến, phái ai xuất chiến. Lựa chọn trận chiến hay là đệ tử chiến hoặc tự chủ chiến, đây là một vấn đề.



Thắng, chẳng những lật về một ván, càng là có được một chút hi vọng sống, vẫn còn thời cơ chuyển bại thành thắng.



Thua, chính là thất bại thảm hại, vạn kiếp bất phục.
- Hồng chưởng môn, nếu trận chiến này là do người khác xuất chiến, ngươi chưa từng xuất thủ, mặc dù bị thua, tôn nghiêm chưởng môn một phái còn giữ được. Nhưng nếu sau khi ngươi ta giao chiến, vẫn thua, đối với đả kích môn hạ đệ tử có thể nói là trí mạng. Lúc này, Hồng chưởng môn đã nghĩ kỹ chưa?



Hồng Trường Thiên cười cười:



- Nếu thua cuộc chiến thứ ba, Thiên Vận Kỳ nhất định sẽ rời khỏi Thương Ngô môn mà đi, bản môn còn có lòng tin gì? Uy nghiêm của ta sẽ còn sao?



Nhưng trong lòng nói: Vân Dương rõ ràng đang sợ, trước khi chiến đấu còn thao thao bất tuyệt, hoặc là muốn ta từ bỏ, hoặc làm ta phân, đây không phải hành vi cao thủ nên làm.



Hắn như tăng thêm ba phần lực lượng, lại khiêu chiến lần nữa, nói:



- Vân phủ tôn, mời!



Vân Dương thở dài một hơi, lặng lẽ phi thân ra trận.



Trên đài cao.



Hoắc Vân Phong trố mắt nói:



- Người trong Thương Ngô môn, chẳng lẽ đều điên rồi? Cuộc chiến thứ ba là mấu chốt nhất, Cửu Tôn phủ vừa mới thành lập không lâu, tất cả cao tầng đều là cao thủ, nhưng môn hạ đệ tử tuyệt đối không thể nào mạnh như vậy, từ nhân số đệ tử có thể nhìn ra, cũng chỉ có mười người, trước mắt phải phái đệ tử xuất chiến mới đúng. Tại sao chưởng môn nhân lại tự mình xuất thủ?



Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng cũng giật mình không hiểu, khó mà suy nghĩ rõ ràng.



Làm người sáng lập khai sáng môn phái, nếu nói chiến lực bản thân không đủ cường hoành, làm sao có thể làm các cao thủ như Lạc Đại Giang cùng Sử Vô Trần tin phục? Đầu óc chưởng môn Thương Ngô môn bị khe cửa kẹp?



Chẳng lẽ hắn đang tự tìm đường chết, trợ giúp chưởng môn nhân đối phương thành danh lập vạn?!