Ta Là Chí Tôn

Chương 1095 : Tiếp tục

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Giữa sân.



Hồng Trường Thiên đưa tay rút kiếm, trên mặt vẫn tươi cười:



- Xin mời.



Vân Dương hai tay trống trơn, thản nhiên nói:



- Mời Hồng chưởng môn trước đi.



Hồng Trường Thiên không còn khách khí, hiện tại cũng không cần khách khí, môn phái của mình đã thua hai trận, mặt mũi gì cũng mất, cần gì bảo trì phong độ chứ.



Hiện tại không do dự, một kiếm quét ngang, một tòa kiếm sơn hiện ra, sau đó là kiếm quang giống như biển cả sôi trào.



- Sơn Hải Thiên Trọng Lãng!



Hồng Trường Thiên vừa ra tay đã là sát chiêu, người và kiếm nghiễm nhiên hợp thành một thể, kiếm quang cuồn cuộn lao tới.



Đối diện, kiếm sơn kiếm hải, nhìn như vô cực.



Vân Dương mặc một bộ áo tím, đứng ổn trọng tại chỗ, đối mặt đột kích như thế, hắn vung tay phải lên, bàn tay trắng lặng yên mở ra, động tác thư giãn thoải mái, địch ta đều nhìn thấy rõ ràng, vị Vân phủ tôn này không những muốn dùng tay không tác chiến, hơn nữa còn muốn biểu hiện hời hợt, hững hờ!



Làm thế quá mức xem thường đối thủ.



Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tay của hắn, liền thấy bàn tay kia mở ra đến cực hạn, bỗng nhiên biến thành thu nạp, sau đó là tiếng đao minh ngâm vang!



Chỉ thấy giữa bàn tay trắng nõn của Vân Dương xuất hiện một cây đao!



Một thanh đao tạo hình duyên dáng, toàn thân có tử khí quấn quanh!



Linh trảm vừa mới vào tay, Vân Dương không chần chờ, đột ngột thân thể lao tới, tay phải cầm đao, tay trái tùy ý thả lỏng phía sau, bày ra tư thế ngọc thụ phong lâm, hắn chém ra một đao!



Thế đi một đao này, hoàn toàn không có áp bách như một đao của Lạc Đại Giang!



Cả hai cũng có khác biệt, Lạc Đại Giang dùng hai tay cầm đao, thả người bay vọt tiến lên, còn súc thế ở trên cao, nhưng thế đi của Vân Dương lại đến trước chân đối thủ, thẳng một đao vung lên, thế đi càng có vẻ thản nhiên!



Chỉ nói uy thế khúc nhạc dạo của hai đao này có chênh lệch rất xa, chí ít một đao của Lạc Đại Giang có uy thế không thành công thì thành nhân, mà một đao của Vân Dương lại quá mức tùy ý, quá mức hời hợt!



Thế nhưng là, kết quả hai đao này lại giống nhau, giống nhau kinh người!



Đao quang lóe lên, Vân Dương chắp tay quay người, thản nhiên trở lại chỗ cũ.
- Chúng ta đi thôi.



Nếu thua, miễn cưỡng ở lại nơi này ngoại trừ tiếp nhận càng nhiều nhục nhã, không bất cứ ý nghĩa gì khác.



- Hồng chưởng môn chậm đã!



Vân Dương thản nhiên nói.



- Ngươi còn muốn làm cái gì?



Hồng Trường Thiên nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với thiếu niên bóp chết vinh quang ngàn năm của Thương Ngô môn, hắn không thèm duy trì phong độ cơ bản nhất.



- Chúng ta còn có hai trận chưa đánh xong.



Vân Dương lạnh nhạt cười nói:



- Không phải còn có một đấu trận pháp chiến, một trận đệ tử chiến sao!



Vừa dứt lời, tinh thần đám người Thiên Sơn môn xếp thứ tám lập tức căng thẳng, thân thể cứng ngắc!



Liên quan Huyễn Kiếm môn xếp hạng thứ bảy, thân thể bọn họ cũng run rẩy.



Cửu Tôn phủ... Không cam lòng thu tay như vậy, còn muốn chiến tích toàn thắng!



Muốn làm gì?



Mục đích của bọn họ đã rõ ràng như con rận trên đầu tên trọc!



Hồng Trường Thiên đỏ mắt, giọng căm hận nói:



- Vân Dương, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, khuyên ngươi chớ có khinh người quá đáng.



Vân Dương lạnh lùng nói:



- Khinh người quá đáng? Ta chỉ biết có quy tắc như vậy, Vân mỗ người tự hỏi không có cách nào siêu việt quy củ hạn chế. Cửu Tôn phủ chúng ta chưa từng muốn làm người đứng sau cùng trong môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.



Hồng Trường Thiên tức giận kêu lên:



- Các ngươi muốn như thế nào thì liên quan gì tới chúng ta?