Ta Là Chí Tôn

Chương 1106 : Ta Thắng!

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Hai đợt tấn công kết nối chặt chẽ, hoàn toàn không có khoảng cách.



Thiết Kình Thương giống như một con diều hâu, không ngừng rơi xuống, không ngừng lao xuống...



Sau đó lại bị phản chấn bay lên, lại rơi xuống và tiếp nối thế công...



Sau năm sáu lần liên tiếp như thế, Dương Bình đã lảo đảo lui ra ngoài vài chục trượng, cảm giác đối phương lên lên xuống xuống, mặc dù chân không chạm đất, khó mà mượn lực, nhưng thế công huyền khí càng ngày càng cường hoành, chưởng thế cũng càng ngày càng nặng, chính mình dần dần sinh ra cảm giác không thể chống nổi.



Thiết Kình Thương lại rơi xuống lần nữa, thế công mạnh hơn cũng theo tới.



Dương Bình không những tu vi thâm hậu, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, biết tiếp tục nhìn đối phương mượn lực phản chấn bay lên và tiếp tục mượn thế đánh xuống, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ thất bại.



Vào lúc hiểu rõ vấn đề này, Dương Bình cắn chặt hàm răng, hắn tích súc huyền khí đầy đủ, hắn đánh ra một kích mạnh mẽ, sau một tiếng nổ lớn. Thiết Kình Thương lại bị đánh bay lên cao lần nữa, Dương Bình trực tiếp lui ra sau hai mươi trượng, sau đó nhanh chóng né sang trái mười trượng, sau một tiếng kiếm minh, rốt cục hắn cầm thanh kiếm thứ hai trong tay!



Tình huống hai bên biến hóa lần nữa, thế nhưng Thiết Kình Thương thân ở giữa không trung vẫn lựa chọn tiếp tục truy kích như cũ, hai tay đột nhiên mở ra, giống như diều hâu bắt mồi, lao xuống!



Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Dương Bình, kiếm mang bức người lóe sáng.



Thiết Kình Thương không tránh không né, hắn không nhìn kiếm mang của đối phương phản phệ, vẫn duy trì nguyên thế, đôi tay tỏa ra kim quang sáng ngời, lại nghe Dương Bình hét lớn một tiếng, một kiếm chém ngang. Thiết Kình Thương cười lạnh, hắn đưa tay nghênh đón.



Trên đài.



Hoắc Vân Phong hít sâu một hơi:




Ầm!



Ầm!



Ầm!



Mỗi lần va chạm, tất cả người quan chiến đều cảm thấy trái tim đập mạnh một lần, từng người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hãi hùng khiếp vía!



Qua một lúc lâu..



Hai người cùng ngã xuống!



Nhưng hai người vẫn còn hoạt động… Ân, phải nói là đang ngọ nguậy, liều mạng muốn đứng lên. Dương Bình không ngừng động, động mấy lần liền ngã xuống đất, cũng không nhúc nhích.



Thiết Kình Thương thở hổn hển, trong miệng không ngừng phun ra bọt máu và mảnh vỡ nội tạng, nhưng hắn vẫn dùng tay trái chống đỡ bản thân đứng lên.



Nhìn thân thể đối diện không nhúc nhích, Thiết Kình Thương cười to một tiếng, sau khi phun ra một ngụm máu lớn sền sệt, hắn nói:



- Ta thắng!



Lời còn chưa dứt, hắn lập tức ngã xuống, không còn hô hấp.