Ta Là Chí Tôn

Chương 1107 : Lại Tăng Thêm Một Vị!

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Đối với kết quả trận chiến này, hai người đồng quy vu tận, tương xứng, nhưng Dương Bình lại chết trước, mà Thiết Kình Thương lại đứng dậy một lần sau cùng, nói ra câu sau cùng, tuyên bố thắng lợi của mình. Cho dù Thiết Kình Thương chết rồi, nhưng vẫn xem như Thiết Kình Thương thắng!



Điểm này, không thể nghi ngờ, không người nào có thể chất vấn!



Ánh mắt tất cả mọi người Thiên Sơn môn từ trên xuống dưới đều tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt.



Thiên Sơn môn cứ như vậy bị đánh rơi xuống một vị trí?



Chuyện này... Ba trận chiến ba bại, ngay cả tấm màn che cuối cùng cũng không còn.



Một canh giờ trước, chúng ta vẫn ở vị trí thứ tám.



Hiện tại, chúng ta là thứ chín, xếp cuối cùng trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.



Đỗ Dương Phàm che ngực, cảm thấy ngực đau đớn lợi hại, đau đến không muốn sống, đau nhức không thể nói thành lời.



Nhưng sắc mặt đám người Thiên Sơn môn dù khó coi nhưng vẫn không phải khó coi nhất, bởi vì người sắc mặt khó coi nhất hiện tại chính là người đứng ra.



- Cuộc chiến thứ ba... Cửu... Cửu Tôn phủ... Thắng!



Giọng nói của Hoắc Vân Phong mang theo chán nản thoái chí.



Hắn hiện tại cảm giác đau lòng như vạn tiễn xuyên tâm!



Tâm ta, nát!



Thua trận này, thua ba trăm sáu mươi khối linh ngọc cực phẩm!



Ba trăm sáu mươi khối đấy!



Tăng thêm thua một trăm hai mươi khối lần trước!



Tổng cộng bốn trăm tám mươi khối... linh ngọc cực phẩm!



Ta không sống được, sống không được...



Rõ ràng là chiến đấu nắm chắc thắng lợi trong tay, thế mà còn có thể thua!



Hơn nữa thua rất thống khoái!



Hai người Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng vẫn nổ lực duy trì gương mặt lạnh nhạt:



- Đại ca, ngài thường nói cược phải có cược đạo, có chơi có chịu, hai người chúng ta rất xấu hổ, nhưng thắng thì thắng, thua thì thua, các tiểu đệ... Liền vô lễ.



Hoắc Vân Phong xanh mặt:
Như vậy Cửu Tôn phủ sẽ tấn thăng đến mức nào?



Điểm này, cho dù là ai cũng không có kết luận.



Thế nhưng Cửu Tôn phủ vừa mới thành lập chưa tới một năm, dựa vào cái gì hung tàn đến như vậy?



Có còn thiên lý hay không?



Trên đài cao.



- Liễu Thừa Phong, Huyễn Kiếm môn các ngươi là phương bị khiêu chiến, theo lệ có thể định ra quy tắc đối chiến.



Hoắc Vân Phong nói chuyện giải quyết việc chung. nhìn Vân Dương một chút, lại quay đầu trở về.



Nhìn một chú sẽ có cảm giác đau lòng như muốn mạng của hắn, đau đến mức không muốn sống, đau nhức không nói thành lời.



Tiểu tử ngươi đơn giản chính là ta tai tinh, ta không muốn nhìn thấy ngươi!



Vân Dương bị ánh mắt u oán của chấp sự đại nhân nhìn mà toàn thân run rẩy.



Đây là thế nào? Tại sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Ta thật sợ hãi.



Liễu Thừa Phong lúc này cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Vân Dương mang theo thần thái rất u oán.



Ta có thể áp dụng chiến thuật gì?



Trận chiến, bản môn còn không bằng Thiên Sơn môn, đối đầu với các ngươi, đưa đồ ăn sao?



Trung kiên chiến, đỉnh phong chiến. Từ chiến lực Thiết Kình Thương biểu hiện ra, chúng ta ai thắng nổi.



Chưởng môn chiến?



Hay là thôi đi, ta nhiều lắm chỉ ngang với Sử Vô Trần, làm sao có thể là đối thủ của Vân Dương...



Nhiều lắm cũng chỉ có chút hi vọng vào đệ tử chiến.



Tự chủ chiến, hắn có thể tự chủ chiến cái gì chứ, tất cả chiến pháp có thể lựa chọn chúng ta đều không có phần thắng!



Chí ít có ba trận chiến là tất thua!



Ta có thể lựa chọn cái gì?



Liễu Thừa Phong thân là chưởng môn một phái, từ trước đến nay thong dong có độ, tiến thối có thứ tự, lúc này lại bị lựa chọniến làm mờ mịt, không biết nên làm như thế nào.