Ta Là Chí Tôn

Chương 1116 : Cửu Tôn Phủ, Không Dừng Lại!

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Đến tận đây, toàn thân cao thấp của Bạch Dạ Hành không còn chỗ nào lành lặn, hai tay mất đi, máu chảy ồ ạt, máu đổ nhiều có thể chảy chết người, nhưng hắn từ đầu đến cuối không rên một tiếng, trầm mặc, hung ác tiếp tục ép sát Huyền thú. Huyền thú gào to, nó tránh né, nhưng nó chỉ còn lại một cái chân trước, nhảy vọt mất linh, dần dần bị Bạch Dạ Hành ép vào góc chết, rốt cục ngoài mạnh trong yếu phản kích, hai tay Bạch Dạ Hành đã phế, hắn không có lực vận dụng huyền khí, lại liều mạng xông lên phía trước, hắn lại đưa thân thể của mình vào miệng Huyền thú lần nữa, hắn nghiêng đầu và dùng răng cắn vào cổ Huyền thú.



Ngươi qua đây cắn ta?



Hay là ta cắn ngươi!



Sau đó tiếp tục dùng chân điên cuồng đạp mạnh.



Huyền thú đã bị dọa sợ!



Dùng hết khí lực sau cùng, cũng vứt Bạch Dạ Hành sang một bên, sau đó lui về một bên khác, nó uể oải và run rẩy nằm xuống đất.



Ý sợ hãi trong mắt nồng đậm, khó mà che giấu, nó hận không thể lập tức thoát ra khỏi khu vực chiến đấu này.



Bạch Dạ Hành lại đứng lên xông thẳng về phía Huyền thú.



Tất cả mọi người nhìn ra được, Bạch Dạ Hành hiện tại đã sớm nỏ mạnh hết đà, nói chung chỉ dựa vào ý chí chèo chống một hơi cuối cùng mà thôi, thậm chí ngay cả công kích trước mắt, chín thành chín cũng chỉ bày ra tư thế mà thôi, Huyền thú bên kia mặc dù cũng trọng thương nhưng vẫn có lực đánh trả, vừa rồi có thể ném Bạch Dạ Hành bay đi là minh chứng rõ ràng nhất, lúc này cũng chỉ cần va chạm một cái là có thể đánh bại Bạch Dạ Hành triệt để.



Nhưng con Hắc Sư Huyền thú xưa nay lấy hung tàn ngang ngược làm tên lại kêu ô ô, khi Bạch Dạ Hành tới gần lần nữa, nó cuối người xuống, cụp đuôi, dùng cái chân còn lại lộn nhào, trực tiếp trốn ra khỏi sân chiến đấu!



Tất cả mọi người là thở dài một tiếng, nhưng thở dài không phải đáng tiếc, mà là tán thưởng từ đáy lòng.



Trận chiến này, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Cửu Tôn phủ tất bại, không còn cơ hội thắng mảy may.



Nhưng cuộc chiến vốn không có phần thắng này, tên đệ tử kia lại đạt được chiến quả khó tin.



Hắn nghịch chuyển vận mệnh.



Vừa vào đã liều mạng, nhìn như có ý định đồng quy vu tận, đối phương đứng trên ưu thế, tự nhiên không chịu liều mạng với hắn.



Xuất phát từ thời cơ này, Bạch Dạ Hành đã hoàn toàn chủ đạo chiến sự, ngươi tránh? Ta càng liều mạng!



Buộc ngươi không thể không liều mạng!
Đối phương có đệ tử như vậy, không thắng mới là quái sự!



Người người đều có một cái mạng, người người đều có xương cốt giống nhau, cũng có máu thịt và ngũ tạng lục phủ.



Ngươi không dám liều, đối phương dám liều, vậy ngươi liền thua!



Tranh thiên vận, tranh là cái gì?



Tranh chính là khẩu khí này!



Không có gì khác nhau!



Người ta cảm tử, dám liều mạng, nhất định sẽ có thêm môt phần cơ hội hơn ngươi.



Cũng chỉ bởi vì ngươi không dám!



Tần Nhược Cốc thở dài một hơi, quay đầu nói:



- Vân chưởng môn, trận đệ tử chiến này, Ngự Thú tông chúng ta thua tâm phục khẩu phục!



Vân Dương ít có động dung, nói khẽ:



- Lúc đầu muốn nói một câu đã nhường, nhưng giờ này phút này, câu này thật khó nói ra, trận chiến này, chúng ta thật sự thắng rất hào quang, cho nên không làm ra vẻ khách sáo!



Tần Nhược Cốc có phần hâm mộ thở dài:



- Vân chưởng môn có hào quang, có tự ngạo, có giai đồ như thế, Cửu Tôn phủ đến nắm giữ Thiên Vận Kỳ là hoàn toàn xứng đáng!



Lúc này, ngay cả Hoắc Vân Phong trên đài cao cũng thổn thức, tâm thần bị cuộc chiến đấu này làm rung động thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Hắn cũng quên đi việc thua linh ngọc.



- Nếu bởi vì dạng xương cốt cứng như thế này, hắn có thua linh ngọc cực phẩm cũng đáng giá!