Ta Là Chí Tôn
Chương 1117 : Chưởng Môn Chiến
Ngày đăng: 09:14 30/04/20
Sau khi ánh sáng lóe lên, hai người một thú giữa sân đều khôi phục lại.
Bạch Dạ Hành khôi phục một thân áo trắng, cơ thể tái tạo, trạng thái hồi phục hoàn toàn, trên mặt vẫn giữ thần thái bình thản, ánh mắt như không có việc gì xảy ra.
Thế nhưng phía đối diện, ánh mắt đệ tử Ngự Thú tông nhìn hắn giống như gặp quỷ, tràn đầy hãi hùng. Còn đầu Huyền thú kia, hoàn toàn không dám nhìn Bạch Dạ Hành, cho dù liếc sơ qua cũng gào lên một tiếng, tranh thủ cúi đầu thật nhanh, cũng không dám lại nhìn gương mặt bình tĩnh như vậy!
Bạch Dạ Hành đánh một trận làm người và thú sợ phá gan, không dám nhìn thẳng…
...
- Chưởng môn sư tôn, sư phụ, các vị sư bá, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, thắng được trận này!
Bạch Dạ Hành đi lên giao lệnh.
Khổng Lạc Nguyệt vui mừng kiêu ngạo, những người khác cũng tán thưởng.
- Không tệ! Thật không tệ!
Vân Dương khích lệ nói:
- Dạ Hành, ngươi đánh trận này biểu hiện quá xuất sắc, từ trận chiến này, trong hàng đệ tử đời thứ nhất sẽ không có người nào xuất sắc hơn ngươi! Lạc Nguyệt, ngươi thu tên đệ tử này, quả nhiên không có thu uổng phí!
Khổng Lạc Nguyệt cười như nở hoa, khiêm tốn nói:
- Lão đại đừng khen hắn như vậy, Dạ Hành còn cần tiến bộ. Ngươi cũng không nên làm hư hắn.
Đám người Sử Vô Trần liếc mắt nhìn Khổng Lạc Nguyệt, đột nhiên muốn đánh hắn một trận.
Hắn không phải đang giả vờ, đang đắc ý hay sao?
Vân Dương mỉm cười:
- Ta khen hắn cũng không phải bởi vì hắn chiến thắng. Mà là trận chiến này, vốn phải do Tú Tâm lên, cho dù không phải Tú Tâm xuất chiến, ta cũng sẽ gọi Minh Tú. Dạ Hành ngoại trừ đoán được thực lực song phương có chênh lệch, càng hiểu rõ nhược điểm nữ tử trời sinh của Tú Tâm, cho dù ác chiến trận này, thắng bại chỉ là thứ yếu, tâm thần bị thương là khó tránh khỏi...
Tần Nhược Cốc nói:
- Vân chưởng môn, Ngự Thú tông chúng ta có thủ đoạn độc môn của chính mình, mặc dù không lọt vào mắt các ngươi nhưng cũng có mấy phần uy lực, ngàn vạn cẩn thận.
Vân Dương nụ cười nhàn nhạt, hắn thản nhiên nói:
- Tần chưởng môn, Cửu Tôn phủ chúng ta... Xưa nay không có thủ đoạn cuối cùng, điểm ấy trong quá trình tranh kỳ đã thể hiện, vẫn biểu diễn, sẽ không sợ gì cả.
Tần Nhược Cốc cười ha ha, hắn phất tay áo một cái, sau đó đi xuống.
Vân Dương áo tím bồng bềnh, hắn như cưỡi mây đi xuống sân.
Hai người ra trận, một với vẻ mặt trịnh trọng, tóc muối tiêu, ánh mắt ngưng trọng. vừa nhìn đã biết là phải đi xử lý việc đại sự. Một người vẻ mặt nhẹ nhõm tự tại, ngọc thụ phong lâm, thong dong dạo bước giống như du ngoạn, không có không khí khẩn trương chút nào.
Chuyện này đã vô cùng rõ ràng.
Điểm này ngay cả người Ngự Thú tông cũng nhìn ra, chỉ có chưởng môn Ngự Thú tông Tần Nhược Cốc lại không phát giác chút nào, đại khái là người trong cuộc không nhìn ra.
Hoặc do quá mức chú ý trận chiến này, dù sao trận chiến này liên quan tới mặt mũi sau cùng của Ngự Thú tông, không cho sơ thất, mặt khác việc nhỏ không đáng kể, bây giờ không cần phí nhiều tâm tư lo lắng.
Trên thực tế vị chưởng môn Ngự Thú tông này có lo lắng duy nhất chính là, không ai qua được Vân Dương thực lực kinh người, phần thực lực này ít nhất cao hơn bản thân mình một bậc, thậm chí cao hơn hai ba bậc cũng không phải không có khả năng...
Dù sao Lạc Đại Giang vừa rồi thể hiện ra thực lực quá mức mạnh mẽ, làm sao biết Vân Dương thân là phủ tôn Cửu Tôn phủ không có ẩn giấu thực lực!
Như vậy mình có thể dựa vào, cũng chỉ có Thần Thú môn phái!
Nói đến đầu Thần Thú của Ngự Thú tông, nói chung vẫn rất có lai lịch, nó đã tồn tại trong Ngự Thú tông bốn ngàn ba trăm năm, nhưng số tuổi này hơi lớn...
Con thú này thực lực mạnh mẽ không giả, thế nhưng tính tình cổ quái, rất khó khống chế, nếu không phải sự đáo lâm đầu, không thể cứu vãn, Tần Nhược Cốc thật sự không muốn dùng tới lá bài giấu kín này!
Tần Nhược Cốc âm thầm cầu nguyện: Vận mệnh cả môn phái đang đặt lên vai của ngươi, tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì đó!