Ta Là Chí Tôn

Chương 1118 : A, Mùi Vị Gì?

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Nhớ tới buổi tối hôm qua giao lưu cùng Thần Thú, Tần Nhược Cốc hoặc nhiều hoặc ít đã thở ra một hơi.



Hai người đứng vững trong sân. Giằng co với nhau, nhưng không có giống mấy lần chiến đấu trước đó.



Sau khi Tần Nhược Cốc đứng vững, bản năng cảm giác còn chưa đủ an toàn, hắn lại lui về phía sau vài chục trượng.



Hiện tại, giữa hai người đã cách nhau bốn mươi trượng!



Khoảng cách này đã làm Vân Dương kinh ngạc:



- Tần chưởng môn, chẳng lẽ các hạ còn chưa chuẩn bị cẩn thận sao?



Hắn nói xong liền tiến lên phía trước một bước



- Chậm đã!



Tần Nhược Cốc ngăn cản hắn tiếp tục tới gần, hòa nhã giải thích nói:



- Trận này, tác dụng của bản chưởng môn chỉ là đốc chiến, nói cách khác, Vân chưởng môn chỉ cần thắng được Huyền thú của ta, chính là ngươi thắng!



Vân Dương:



- Ồ?



Huyền thú? Chính mình cần chiến đấu với một đầu Huyền thú?



Vân Dương theo bản năng tản mát huyền khí ra, điều động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công rất ít dùng tới.



Trong tay Tần Nhược Cốc mang một vòng tay phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng vuốt ve, lập tức, hắn lên tiếng lẩm bẩm, một tia sáng hiện lên, bỗng nhiên hiện trường xuất hiện một ngọn núi!



Một ngọn núi màu đen!



Tất cả mọi người giật mình, lại cẩn thận phân biệt, phát hiện ngọn núi này chính là một con gấu.



Con gấu với hình thể to lớn!



Toàn thân trên dưới không có chút lông tạp nào, thân thể đen kịt. Con gấu này lại cao khoảng hai mươi lăm trượng, chỉ một cánh tay của nó đã đủ rộng bằng một căn phòng bình thường.
- Hùng Vương các hạ thật sự thần uy lẫm liệt, làm cho người ta kính nể.



Gấu đen lộ ra thần sắc đắc ý, rất thận trọng nói ra:



- Như nhau.



Cái mũi lại hít hà vài hơi: A, mùi vị gì?



- Không không không, kẻ hèn này lần đầu tiên nhìn thấy Hùng Vương uy mãnh như thế. Vừa rồi mới gặp đã kinh hãi, giật mình kêu lên, cái gọi là Huyền thú đỉnh cấp, nhiều nhất chỉ như tiền bối mà thôi.



Vân Dương chân thành nói.



Hùng Vương nghe Vân Dương cận thân chào hỏi, lại bị tâng bốc lên tục, nó cảm thấy dễ chịu thống khoái, con mắt cũng híp lại, nói:



- Kỳ thật, bản Hùng Vương mặc dù uy mãnh tuyệt trần, tu vi sâu xa, nhưng càng hiếm thấy hơn ở chỗ, bản Hùng Vương đẹp trai, ít có gấu sánh bằng.



Vân Dương nhìn núi thịt màu đen trước mặt, cũng phát huy sức tưởng tượng tự thân đến cực hạn, lại nhìn bên trên một chút, hắn không nhìn thấy đẹp trai gì cả, cười ha ha nói:



- Tiền bối quá khiêm tốn, chí ít trong các huynh đệ Hùng tộc mà ta gặp, thật sự không nhìn thấy ai đẹp trai hơn Hùng Vương tiền bối, sánh bằng sáu bảy thành tiền bối cũng hiếm thấy.



Ân, ta thật sự chưa gặp qua bao nhiêu Huyền thú Hùng tộc, Hắc Hùng Vương trước mắt so sánh với Vạn Kim Hùng và Hắc Kim Hùng nhỏ nhắn thì càng vụng về hơn, hắn đang nói dối, chí ít Vân Dương cảm thấy như vậy!



Gấu đen cười ha ha.



Âm thanh to lớn chấn động làm màng tai mọi người run rẩy.



Tần Nhược Cốc gấp gáp, lớn tiếng nói:



- Hùng Thánh Vương, người trước mắt chính là đối thủ của ngài đấy!



Gấu đen cực kỳ bất mãn hừ hừ, cúi đầu nhìn Vân Dương, càng nhìn càng cảm thấy, người này rõ ràng chính là người tốt, không những ánh mắt độc đáo, hơn nữa còn nói thật, còn có mùi trên người... Quá thân thiết!



Đơn giản chính là một loại sự thật, khó mà hình dung... Cảm giác thân thiết!



Thân thiết đến mức chính mình... Xem đây là huynh đệ cùng mẹ sinh ra.