Ta Là Chí Tôn

Chương 112 : Ám sát trên đường về

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của Mễ Không Quần, lướt qua trên mặt từng người một.



Ai ai cũng cảm thấy mặt mình như bị cương đao chặt một cái, sắc bén đau nhức.



- Sảng khoái!



Thu Vân Sơn mừng rỡ, vung tay lên:



- Thả người!



Mễ Không Quần hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp lơ lửng trên không trung, khẽ xoay thân chuyển hưỡng, cứ thế mà biến mất vô tung vô ảnh.



Đối với những người này, một chút kiên nhân nhìn thêm hắn cũng không có!



Nếu không phải vì không muốn ảnh hưởng đến đại nghiệp, giờ phút này hắn đã liều mạng xuất toàn lực, dù cho từ đây chỉ có thể chạy trốn tới tận thiên nhai hải giác, cũng muốn tát chết bốn tên gia hỏa đáng ghét này, tiết một chút ác khí trong lòng!



- Tới tay! Long Hổ cao tới tay!



Thu Vân Sơn nhảy cẫng lên, vui vẻ ra mặt.



Ba người Đông Thiên Lãnh cũng không kìm được, mặt mày hớn hở, thỏa mãn vô cùng.



- Thật không nghĩ tới, vậy mà lão già này thực có bản lĩnh lấy được vật mà hoàng thất Ngọc Đường đế quốc luôn coi là quốc bảo chí cao...



- Đúng vậy, nếu không phải có lão đại nhắc nhở, căn bản chúng ta không thể nghĩ ra cái này.



- May mắn là có lão đại a, lão đại chính là đệ nhất phúc tinh của chúng ta...



- Thực sự quá tuyệt vời...sau khi trở về, ta nhất định sẽ cưới thêm mấy phòng thê thiếp, trước kia cứ lo nếu quá phong lưu, sẽ đem bản thân đùa tới chết, hiện tại... Cũng không cần lo lắng nữa a... Ha ha ha...



- Một phần dư ra làm sao xử lý?



Xuân Vãn Phong hỏi.



- Sao lại dư ra môt phần? Tính cả lão đại vào, không phải mỗi người vừa vặn có một phần sao?



Đông Thiên Lãnh trừng tròng mắt:



- Xuẩn Xuẩn, ngươi có ý gì?



Xuân Vãn Phong vội vàng lắc đầu:



- Ý ta chính là như vậy a, nói như vậy chỉ là muốn khảo nghiệm các ngươi một chút thôi... Xem các ngươi có phải thực tâm đối xử với lão đại không, hừ!



- Cắt
- Mèo con a mèo con, ta đặt tên cho ngươi được không? Sau này người liền theo ta a, Đại Bạch? Không thích a? Tiểu Bạch? Tiểu Tiểu Bạch? Tiểu Bạch Bạch? Bạch Tiểu Bạch? Bạch Vĩ Ba? Ta xxx, mấy cái này đều không được, đều không thích a? Hay là ta lấy cho ngươi một cái tên người đi, người này tối nay ta còn gặp qua nha, từ bây giờ ngươi liền gọi là thái giám lão Ngô được không? Mèo con ngươi là giống cái, không khác lão Ngô kia lắm ha ha ha... Kỳ thực, ngươi còn hoàn hảo hơn hắn đâu...



“Lộp bộp” một tiếng, người trong bóng tói hung hăng nghiến chặt răng, kém chút liền nghiến đến nát cả hàm.



Hắn đã không nhin được nữa.



Mặc dù Vân Dương vẫn còn cách chỗ mai phục lý tưởng còn ba bốn trượng, nhưng người trong bóng tối kia đã không chờ thêm được nữa, sát khí trong lòng hắn sôi trào chưa từng có, không thể ức chế thêm được!



Không giết kẻ này, thề không làm người!



“Xoát” một tiếng, người kia nhanh như thiểm điện phóng qua từ một góc tướng cao, di động với tốc độ cao tạo ra một chuỗi huyễn ảnh tren không trung, một đạo đao quang léo sáng, như mây đen đầy trời đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện!



Sát cơ lạnh thấu xương như vậy, trực tiếp khiến gió đêm cũng tạm thời đình chỉ!



Đối mặt với sát cơ này, Vân Dương lấy làm kinh hãi, tuột tay ném con mèo trong lòng ra ngoài:



- Má ơi, có thích khách!



Lập tức thân thể lay động, hiển nhiên có ý muốn nhảy, hòng tránh khỏi sát cơ trước mắt!



Lại nói, Vân Dương dù biện pháp không tính là cao minh, nhưng cũng có thể xem như đúng quy trình, nếu trước mắt là tên thích khách bình thường, nói không chừng hắn đúng là có thể tránh thoát, thế những, người âm thầm trù tính thời gian dài như vậy, lại súc lực nhất kích tất sát, há có thể tránh né đơn giản như vậy?!



Xùy một tiếng.



Đao quang lóe sáng, xuyên thủng qua vai phải Vân Dương.



Đúng vậy, là xuyên thủng qua, hoàn toàn không có ngăn trở mà xuyên thủng qua!



Thế nhưng tên thích khách thấy một kích thành công lại sững sờ: chuyện gì xảy ra, rõ ràng là đâm đúng chỗ yếu hại, tại sao lại hoàn toàn không có lực cản? Sao có thể như vậy? Chuyền gì đang xảy ra?



Đáp án liền xuất hiện ngay sau đó, Vân Dương hoàn hảo vô khuyết xuất hiện tại một hướng khác, khác biệt duy nhất... Trong ta hắn có thêm một cây đao.



Cây đao này vừa xuất hiện, phong mang ngạo thế, đao quang trực tiếp lấn lướt ánh trăng trên bầu trời.



Tên thích khách dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, nhưng cũng không có một tiea do dự, thân thể lại quỷ mị biến hư ảo nhoáng lên một cái, chớp mắt liền đến trước người Vân Dương, một đao chém thẳng, vẫn là chiêu cũ, sắc bén tới không có cả thanh âm xé gió.



Tốc độ một đao này, tựa hồ còn nhanh hơn cả đao trước!



Cổ tay Vân Dương khẽ đảo, đao mang chém ra tựa như khổng tước xòe đuôi, trong nháy mắt đã phủ lấy bầu trời đem.



Thiên Ý đao pháp thức thứ nhất, Đao Bất Dung Tình!



-------------