Ta Là Chí Tôn

Chương 113 : Vây công

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Đao quang lạnh lẽo, mới xuất hiện liền lộ ra một vòng lâm trầm, phảng phất như bầu trời sao đang lạnh lùng nháy mắt, không ngừng rơi xuống từ không trung.



Thích khách nhìn thấy kỳ chiêu như thế, ồ một tiếng đầy quái lạ, thân là cao giai vỗ giả, bản năng khiến hắn cảm giác, một đao này của đối phương, thế mà có thể hoàn mỹ bao bọc tất cả sát cơ ở bên trong.



Nếu hắn không thu đao, tất có thể khiến Vân Dương trọng thương, nhưng một đao này của đối phương, cũng tuyệt đối có thể chém chết hắn tại chỗ!



Đây là đao pháp gì vậy?



Thế gian này sao có thể tồn tại đao pháp bén nhọn như thế?!



“Tu vi ta ít nhất cũng cao hơn gia hỏa này ba đại cấp, theo lý mà nói, coi như ta đứng yên bất động cho hắn chém, hắn cũng chưa chắc có thể chém đến ta mới phải chứ? Thế nhưng, sao hắn lại có thể khiến ta cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp?!”



Thích khách theo bản năng lui ra sau một bước, đao trong tay cũng bẻ hướng chém ra ngoài.



Sau đó, chỉ thấy hàn phong hiện lên, xoát một tiếng, đao của hắn vô thanh vô tức bị chém đoạn, nhưng lại không khiến hắn cảm thấy bất kỳ một chút lực tác động nào.



Hàn phong chạm mặt.



Thích khách giật nảy mình, quỷ mị lùi ba bước!



Thân thể nguyên bản vân vận hành theo quỹ tích quỷ mị, cũng không thể tiếp tục duy trì, rốt cục Vân Dương cũng thấy chân diện mục của hắn.



Vân Dương kiệt kiệt cười một tiếng:



- Quả nhiên là ngươi!



Thích khác chính là vị Ngô công công kia, lúc này đây, ngay cả thái giám bào phục trên người cũng không thay đổi.



Lúc này, Ngô công công đang cách Vân Dương 5 trượng, tựa như một cái U Linh phiêu đãng trong đêm, quỷ hỏa dưới lông mày chớp động, sâm nhiên nhìn Vân Dương, đột nhiên mwor miệng:



- Ngươi dùng thân pháp gi? Đao pháp gì? Đao gì?



Vân Dương nhẹ nhàng nói:



- Nó gọi là Thiên Ý, Thiên Ý thân pháp, Thiên Ý đao pháp, Thiên Ý Chi Đao! Nói đúng hơn, cây đao này trong tay ta, thoát khỏi ngươi ám sát, sau đó chém giết ngươi, tất cả đều là thiên ý!



Vân Dương nói mấy câu này đều là lời thật lòng. Chỉ là phối hợp với khẩu khí nói ra, lại tràn đầy một hương vị khác.



Lông mày Ngô công công xám trắng nhất hiên, thản nhiên nói:



- Thì ra là thế.



Đột nhiên, thân thể Ngô công công lại lần nữa phiêu đãng như quỷ mị, trong chốc lát biến hóa thành vô số huyễn ảnh, từng cái từng cái xuất hiện, lại từng cái từng cái biến mất, hư hư thực thực không chừng, chân thật mà lại càng ảo diệu.



- Ta thực sự muốn xem xem, cái ngươi gọi là thiên ý, đến cùng là chiếu cố ta, hay là chiếu cố ngươi!
- Là lão từ thì lại làm sao?



Không chút né tránh, hai người lập tức hòa vào một chỗ, đánh lộn.



Thân thể khôi ngô của Phương Mặc Phi lăng không mà lên, song chưởng như đại phủ khai sơn, một chưởng lại mọt chưởng không ngừng vỗ xuống, hai đaị cao thủ liên thủ vây công Ngô công công!



Ngô công công trước đó cùng Vân Dương chiến loạn cũng đã tiêu hao không ít, lúc này cho dù đối mặt với một mình Phương Mặc Phi cũng đã không đủ lực, huống hồ lúc này lại có thêm một Lão Mai chiến lực không kém Phương Mặc Phi là bao.



Hắn gầm lên giận dữ, quyền đả Lão Mai, chân đá Phương Mặc Phi, thân thể xoay tròn như gió lốc, hai tay không ngừng xuất kích, thân hình lúc này của hắn như biến thành Thiên Thủ Thiên Cước Ma Thần.



Phốc!



Ngô công công phun một ngụm máu tươi, nhưng lại thành công thoát khỏi sự bao vây của hai người, giọng khàn khàn nói:



- Mối thù hôm nay, ngày sau tất báo!



- Meo!



Một tiếng mèo kêu lên, một đạo bóng trắng từ hư vô đột nhiên xuất hiện như thiểm điện, hai chân trước bén nhọn vồ xuống.



- Chỉ là một đầu Thiểm Điện...



Ngô công công hừ một tiếng, một quyền đánh ra!



Nhưng con mèo đang nhào tới đột nhiên kêu một tiếng bén nhọn:



- Meo ô!



Đầu lay động, đuôi rủ xuống, ngao một tiếng, con mèo nhỏ lớn như quả đấm kia vậy mà biến thành lớn cỡ chậu rửa mặt, há miệng ra, thế mà còn to hơn cả đầu, răng nanh trắng hếu, quang hoa sắc bén như sắt thép, đón lấy hữu quyền của Ngô công công, không chút né tránh, hung hãn cắn một cái!



- Thôn Thiên báo!



Trong lúc nhất thời, Ngô công công sợ vãi cả linh hồn, liều mạng thu lại quả đấm đang dở, nhưng cho dù hắn kịp nhận thấy bất ổn, ứng biến cấp tốc, nhưng vẫn không tránh khỏi bị cắn một ngụm, nắm tay chảy máu đầm đìa, đau tận xương cốt!



Biến cố này xuất hiện đột ngột cực diểm.



Meo ô một tiếng lại nhào ra một đầu Thôn Thiên báo?!



Ngô công công thấy đầu óc mình như bị quấy thành một mảnh Hỗn Độn.



Chuyện này... Chuyện này... Đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe, đời này hắn cũng chưa từng nghe qua có chuyện quái lạ như vậy!



--------------