Ta Là Chí Tôn
Chương 1120 : Ta Giúp Ngươi
Ngày đăng: 09:14 30/04/20
Gấu đen hùng hùng hổ hổ đứng lên:
- Đám oắt con môn phái kia, từng người đều là kẻ đầu óc chậm chạp, tất cả giống như con lợn. Không chơi bóng với ta, cũng không cho ta mật ong, càng không tìm hầu tử chơi với ta... Còn không cho ta rời đi một bước... Chỉ có lúc bọn chúng xảy ra chuyện, gặp phải kẻ địch ứng phó xong việc mới nhớ tới ta…
- Người sống một đời, luôn có rất nhiều thân bất do kỷ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...
Vân Dương thở dài một tiếng.
Ánh mắt gấu đen sáng lên:
- Không tệ không tệ, chính là câu nói này. Ta vừa rồi không nhớ ra được.
- Có điều tiền bối những năm này... Trải qua thật sự không phong quang.
Thời điểm Vân Dương nói câu này đã tận lực thả ra từng tia khí tức sinh mệnh bản nguyên.
Dù sao Vân Dương nói lời này có ý châm ngòi ly gián rõ ràng, từ việc Hắc Hùng Vương biểu hiện ra nhân tính hóa, lý tính hóa, lập tức trở mặt cũng là việc hợp tình hợp lí, không ngoài dự kiến, cho nên khí tức sinh mệnh bản nguyên sẽ giảm xốc,
Nhưng hành động của Vân Dương lúc này đúng là quá lo lắng, gấu đen được lời này như tìm được tri âm, buồn vô cớ thở dài nói:
- Nào chỉ không phong quang, đơn giản chính là đang ngồi tù! Lão nhân gia ta lần trước đi ra, nói chung đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước, đám vương bát đản xấu bụng!
- Đến, uống uống rượu rượu.
- Đến, dùng bữa dùng bữa.
- Tới...
Chung quanh, đám người nhìn thấy một người một gấu ăn uống thả cửa thì ngây người.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Các ngươi... Không phải sẽ chiến đấu sao?
Tại sao lại... Ăn uống rồi?
Chẳng lẽ dự định đụng rượu, xem ai uống càng nhiều?
Hoặc so ai là thùng cơm hơn, xem ai ăn được càng nhiều?!
Lại nhìn Tần Nhược Cốc đứng bên cạnh như thằng ngu, chớ nói thúc giục, hắn căn bản không dám tới gần, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt trù trừ, xấu hổ và giận dữ.
- Đúng đúng đúng! Chúng ta là hảo bằng hữu... Ha ha ha...
Đến tận đây, thái độ gấu đen lại có biến hóa vi diệu, mặc dù trước đó biểu hiện ôn hòa, luôn có ý vị từ trên cao nhìn xuống, thế nhưng giờ phút này, lại không còn cao cao tại thượng.
Vân Dương buông bình rượu xuống, trịnh trọng nói ra:
- Nếu Hùng huynh tán thành, cái gì cũng dễ nói, sau khi chiến đấu kết thúc, ngươi tùy thời có thể đi tìm ta giải quyết việc này, tiểu đệ tất nhiên sẽ giúp Hùng huynh đạt được mong muốn, tin tưởng Hùng huynh hiểu ta không nói sai, ta thật có năng lực làm việc này.
Sau đó là tiếng nổ ầm ầm vang vọng đất trời.
Chính là ký kết Thiên Đạo thệ ngôn!
Gấu đen nhất thời cảm động đỏ mắt.
Thọ nguyên của ta không nhiều, nhiều nhất còn có mấy ngàn năm mà thôi... Nếu lại không hóa hình, sẽ không có cơ hội...
Lần này gặp được người tốt.
Đây chính là Thiên Đạo thệ ngôn.
Vị huynh đệ này quá chân thật, nếu không làm sao có thể tỏa ra khí tức dễ ngửi như vậy…
- Hùng huynh, chúng ta ước định thì ước định, chờ chút nữa sẽ tiến hành chiến đấu, thời điểm chiến đấu, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Điểm này, còn xin Hùng huynh thông cảm.
Vân Dương trịnh trọng nói ra:
- Cửu Tôn phủ chúng ta... Bại một lần, cái gì cũng mất... Cho nên, ta không thể lưu thủ. Vạn nhất thương tổn tới Hùng huynh, xin đừng nên trách.
Gấu đen vung tay gấu lên:
- Không ngại, chúng ta là bằng hữu nha.
Vân Dương nói câu này, nếu trước khi ký kết Thiên Đạo thệ ngôn, kết quả sẽ tương phản, chỉ dẫn động tâm tình tiêu cực của gấu đen, nhưng nói sau khi ký kết Thiên Đạo thệ ngôn, hiệu quả sẽ khác nhau rất nhiều.
- Chiến dịch này cho dù thắng bại, ta đều giúp Hùng huynh giải thoát gông cùm xiềng xích, cho nên còn xin Hùng huynh toàn lực ứng phó, không nên nhục trận chiến này.
Vân Dương nghiêm túc nói.
Vân Dương hiện tại quang minh lẫm liệt.