Ta Là Chí Tôn

Chương 1121 : Ta Lại Bị Đánh Ngất Xỉu

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


- Ừm, ta chỉ cần có thể hóa hình thành công, liền có thể giải khai lời thế trói buộc với tông môn...



Trong mắt gấu đen tràn đầy ước mơ.



Ánh mắt Vân Dương sáng lên.



Gấu đen nhìn Vân Dương, nhìn hắn đầy chính khí, ngửi khí tức dễ chịu trên người hắn. Cảm giác thân thiết khó nói thành lời... Lại uống rượu ngon thượng phẩm của Vân Dương, ăn đồ ăn thơm ngon của Vân Dương... Sau đó nhớ tới Vân Dương ký kết Thiên Đạo thệ ngôn... Còn có hứa hẹn hoá hình...



- Huynh đệ yên tâm, các ngươi sẽ qua cửa này.



Gấu đen nghiêm túc nói.



- Vẫn câu nói kia, Hùng huynh tuyệt đối không nên đổ nước mới được, nhận ủy thác của người phải hết lòng vì việc của người khác, tôn trọng hứa hẹn mới là tôn trọng ta, mới là tôn trọng Hùng huynh.



Vân Dương nói một cách chính khí.



Gấu đen mở miệng nói:



- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, ngươi tôn trọng ta, ta đương nhiên sẽ tôn trọng ngươi, càng tôn trọng hứa hẹn, đã hứa hẹn thì phải tuân thủ...



- Rượu cũng uống xong rồi.



Vân Dương đứng lên:



- Hùng huynh, chúng ta bắt đầu đi!



Gấu đen nấc một cái, nói:



- Nấc... Bắt đầu.



Khó khăn lắm mới nghe gấu đen nói chiến đấu, Tần Nhược Cốc vốn nên cảm thấy thoải mái một hai, nhưng trên thực tế, hắn hiện tại cảm giác nội tâm như tro tàn.



Trước đó lúng túng đứng bất động suốt nửa ngày, gần như tất cả mọi người đều sinh ra một ý nghĩ: Tần Nhược Cốc ngươi tới nơi này làm gì?!



Hiện tại ngay cả chính bản thân Tần Nhược Cốc cũng đang hoài nghi: Ta tới làm gì? Ta là ai? Ta ở đâu?



Thật sự quá lúng túng!



Khó khăn mới nghĩ đến, ta tới quyết chiến đấy!



Đây là trận chiến thứ ba mấu chốt nhất trong chiến đấu tranh bài vị của Thiên Vận Kỳ, nếu chúng ta thua một trận, xếp hạng sẽ rớt xuống, rơi xuống hàng ngũ hạ giai trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!



Trời ạ!



Nhưng nhìn thấy một người một gấu ăn uống thả cửa bên cạnh, chính mình lại không dám tiến lên can thiệp.



Kết quả này, Tần Nhược Cốc càng cảm thấy sỉ nhục khó nói thành lời!




Tần Nhược Cốc chung quy là chưởng môn một phái, hắn hiểu thời thế, cân nhắc nặng nhẹ, không nói một lời chậm rãi đi tới bên cạnh gấu đen, hắn xuất ra vòng tay phong cách cổ xưa.



- Đi trở về!



Gấu đen lại kháng cự:



- Ta không vào đi! Rống!



Tần Nhược Cốc mặt đen lên:



- Thế nhưng mà...



- Không có nhưng mà gì cả.



Gấu đen rất tức giận:



- Ngươi muốn thu ta vào trong cái vòng tay này trước mặt bằng hữu sao... Con mẹ nó, ngươi có dụng tâm gì? Có chủ tâm muốn bản vương mất mặt đúng không? Ngươi đừng vọng tưởng!



Tần Nhược Cốc:...



- Cái vòng tay rách nát này sớm không thể chứa nổi ta, có biết không?



Gấu đen chỉ vào mũi mình:



- Nếu không phải ngủ bên trong dễ chịu, còn cho tổ tông các ngươi mặt mũi, tuân thủ hứa hẹn năm xưa, ta đã sớm phá nát cái vòng tay kia rồi.



Tần Nhược Cốc:...



- Dù sao ta không đi vào, ngươi động ta thử xem!



...



Tần Nhược Cốc mặt đen lên, bắt đầu đọc chú ngữ, hiển nhiên đã có quyết định.



Hắc Hùng Vương chính là át chủ bài lớn nhất của Ngự Thú tông, là vũ khí chiến lược, cho dù không lấy ra chiến đấu, lực uy hiếp vẫn còn, nhưng nếu bị đào góc tường, thực lực tổng hợp của Ngự Thú tông giảm mạnh hai cấp độ trở lên, ngay cả tư cách đặt chân hàng ngũ Thiên Vận Kỳ cũng mất đi, Tần Nhược Cốc lập quyết định, hắn đi con đường cực đoan!



Hắn tin tưởng vững chắc vòng tay của mình có thể thu phục Hắc Hùng Vương, càng vững tin mình quyết định đúng!



Gấu đen khoanh tay trước ngực, bình chân như vại mà nhìn Tần Nhược Cốc:



- Ngươi đọc đi, ngươi đọc tiếp một lần... Đọc tiếp một trăm lần, ta không đi vào!



Tần Nhược Cốc niệm mấy lần, gấu đen vẫn khoanh tay cười lạnh.



Tại sao chú ngữ không có hiệu quả?