Ta Là Chí Tôn

Chương 1144 : Tâm Chiến!

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Phác Đức Song tức giận run rẩy:



- Hoắc Vân Phong, ngươi ăn nói bừa bãi! Ngươi khốn kiếp! Ngươi làm càn!



Hoắc Vân Phong hét lên:



- Phác Đức Song, ngươi là cấp trên của ta sao mà dám tự cao tự đại ở trước mặt ta!? Ngươi có phần đó sao? Ngươi có huynh đệ, chẳng lẽ lão tử không có! Lão tử nợ ngươi cái gì?! Một sợi lông cũng không nợ ngươi, ngươi hét cái gì? Hiện tại là ai làm mất mặt Thánh Tâm điện!



- Còn hai người các ngươi nữa, chuyện giữa ta cùng Phác Đức Song liên quan quái gì đến các người? Giữa các ngươi có quan hệ gì à? Muốn làm gì? Ỷ vào nhiều người khi dễ người khác à?



Hoắc Vân Phong liên tục nổi giận, làm ba người Phác Đức Song tức tới cơ mặt vặn vẹo!



Hai người khác đứng dậy:



- Không cá cược thì không có tư cách nói chuyện đúng không? Vậy lão tử các cược với ngươi! Ta đặt năm trăm viên, cũng đặt Thất Tinh môn thắng! Tỉ lệ đặt cược một đền một! Hoắc Vân Phong, ngươi dám nhận ko?



- Còn ta nữa, ta cũng đặt năm trăm viên! Thất Tinh môn thắng! Hoắc Vân Phong, ngươi dám nhận không? Nhân được sao?!



Hoắc Vân Phong lập tức run rẩy, ngoài mạnh trong yếu:



- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi... Các ngươi tưởng hôm nay ăn chắc ta rồi à?! Các ngươi đồng khí muốn làm gì?!



Ba người cười lạnh.



Hoắc Vân Phong tức giận nói:



- Các ngươi không có lời thề Thiên Đạo, lão tử dựa vào cái gì mà phải nhận, không nhận thì thế nào?!



Hai người khác quá tức giận, lập tức thề:



- ... Thề với Thiên Đạo, đặt cược cùng Hoắc Vân Phong... mong Thương Thiên chứng kiến!



Ầm ầm hai tiếng sét vang lên.



Lời thề được thành lập.




Cam Thiên Nhan cười:



- Võ giả giành thắng lợi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, thắng mới là tất cả...



Trong giọng nói đầy ẩn ý sâu xa



Giang Lạc Lạc ngồi không yên:



- Ta đi tìm Đại Giang.



Còn chưa nói xong, nàng đã vội vã rời đi.



Cam Thiên Nhan lập tức mỉm cười hòa nhã.



Bình Tung Nguyệt cười nói:



- Sư muội, muội đúng là dụng tâm lương khổ.



Cam Thiên Nhan cười nói:



- Lạc Lạc đi nhắc nhở một câu cũng tốt. Nếu Cửu Tôn phủ có thể thuận lợi thăng thăng... cũng là chuyện tốt với chúng ta. Chẳng lẽ sư tỷ còn nhìn không ra nha đầu Lạc Lạc này đã quyết tâm rồi. Những năm qua, chúng ta chia rẽ, đả kích bao nhiêu lần, cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ, Lạc Đại Giang có cơ duyên này, cũng coi là hài tử có chút may mắn, vậy chúng ta cần gì phải làm tiểu nhân nhàm chán đi ngăn cản. Nếu chẳng may xảy ra bi kịch cuộc sống gì đó... chúng ta muốn thấy sao...



Bình Tung Nguyệt dường như nhớ ra điều gì, khẽ thở dài:



- Cứ theo sư muội đi.



...



Nghe được phải hoãn lại cuộc chiến một ngày, Vân Dương chỉ nói mấy câu.



- Thất Tinh môn cố ý để chúng ta chờ đợi trong ánh mắt của vạn người như vậy là có hai dụng ý. Thứ nhất, trong lòng bọn chúng sợ chúng ta. Thứ hai, bọn chúng muốn nắm cơ hội làm nhục chúng ta, làm hao mòn ý chí của chúng ta, đạt tới hiệu quả giảm bớt thực lực bên ta!



- Đối mặt với sợ hãi không rõ cùng nhục nhã bây giờ, chúng ta nên làm thế nào?