Ta Là Chí Tôn

Chương 1158 : Cự thú đáng yêu!

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Không thể không líu lưỡi, Vân Tú Tâm chính là thủ tịch đại đệ tử của Cửu Tôn phủ, xưa nay luôn tự cao mình là đại sư tỷ, trừ trước mặt đám Vân Dương, tiểu nha đầu này còn diễn vai đáng yêu bé nhỏ, trước mặt những người khác, so với Tôn Minh Tú còn càng thêm bưu hãn, lúc này trước đối chiến, lại biểu hiện yếu đuối dịu dàng như thế, thực sự khiến người kinh hãi!



Hồ Tiểu Phàm liên tục nhỏ giọng:



- Móa, đùa quá rồi, diễn như vậy không ổn, quá giả! Toàn thân ta nổi hết cả da gà rồi…



- Đắc tội!



Một bên khác, trường kiếm trong tay Tông Thành Chí chém ra, phóng người mà lên, hiển nhiên là muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.



Đã thấy Vân Tú Tâm lui lại một bước, đặt mèo nhỏ trên đất:



- Bạch Bạch, đánh, nhớ phải cào hắn nha.



Bạch Bạch:



- Meo meo ~~~



- Cào xong nhất định phải về nha, không được chủ quan, phải dùng toàn lực ứng phó.



- Meo ô.



- Ta thực sự sợ làm người tổn thương nha.



- Meo.



Tông Thành Chí dở khóc dở cười:



- Vân sư muội, ý của ngươi là… ngươi không có ý định tự mình giao thủ với ta?



Vân Tú Tâm lui sau một bước:



- Đúng nha, ta để Bạch Bạch đánh với ngươi còn chưa đủ sao?!



Tông Thành Chí nổi đầy hắc tuyến:



- Cái gì? Chỉ vật nhỏ này?



- Đúng vậy a.



Vân Tú Tâm cười đáng yêu:



- Nếu ngay cả Bạch Bạch còn thua, ta có lên cũng vô dụng, ngươi có thể đánh thắng Bạch Bạch, ta trực tiếp nhận thua, ta sẽ giữ lời nha.



Bạch Bạch ngẩng đầu, ngạo kiều meo ô một tiếng, phi thường nhân tính giơ chân trước lên, nghiêng đầu quơ quơ với Vân Tú Tâm.




Ngay cả khi Tông Thành Chí phục sinh, sau đó trở về, đến trước mặt hắn, Đoàn Thiên Xung vẫn ngồi đó ngẩn người, thân thể còn không kìm được mà run lên.



Thua!



Xong!



Xong hết rồi!



Cơ nghiệp đời đời lưu truyền xuống, vinh quang đãi ngộ của tông môn có trung phẩm Thiên Vận kỳ mấy ngày năm nay, lập tức mất ráo…



Hắn muốn mắng người, muốn nổi bão, nhưng hắn lại biết, hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi được cục diện.



Hơn nữa… trận này bại, hắn cũng không thể trách được đệ tử của mình, trước mắt Tông Thành Chí mới đạt tới Thánh giả, hơn nữa mới chỉ là Thánh giả nhất phẩm!



Để hắn đi đối đầu với Huyền thú cấp Thánh vương, căn bản chính là cố ý làm khó người ta!



Dù tự bạo cũng chưa chắc tổn thương được đối phương, huống chi mới bắt đầu, đối phương còn giả bộ, có chủ tâm đánh lén…



Há có thể không bại?!



Bại là đương nhiên!



Trên dưới Thất Tinh môn, như chết cha chết mẹ.







Trên đài cao, sắc mặt ba người Phác Đức Song cũng không khá hơn đám Thất Tinh môn là bao, mặt mũi trắng bệch, tựa như thấy ma giữa ban ngày, toàn thân run rẩy.



Thua, Thất Tinh môn đáng chết, vậy mà thế liền thua?!



Các ngươi thua thì kệ các ngươi, nhưng vạn khối cực phẩm linh ngọc của ba chúng ta cũng vì ngươi mà biến thành của người khác!



Đây là cực phẩm linh ngọc a!



Ngay cả thượng phẩm tông môn cũng không có, thậm chí đừng nói là có, muốn nhìn thấy cũng đã là chuyện khó!



Cơ hồ chỉ có Thánh Tâm điện mới có siêu cấp bảo vật, hoàn toàn không đem ra ngoài, chỉ có chấp sự trở nên mới được hưởng, là bảo bối giá trị liên thành đó a… giờ chúng ta, mới đó mà đã mất một vạn khối, ròng rã một vạn khối…



A, ta muốn chết.



Hoắc Vân Phong đứng bên, cũng trừng tròng mắt, há to miệng, có vẻ như nói mớ:



- Ta con mẹ nó, thực sự quá ngoài ý muốn… quá ngoài ý muốn… Cửu Tôn phủ lại thắng, thắng gọn gàng như vậy, bốn trận ba thắng một hòa, thực sự có chút quá mức a, ta vốn còn đang chuẩn bị thua cơ chứ… cái này… hạnh phúc tới quá đột nhiên…