Ta Là Chí Tôn

Chương 1157 : Hai nhóc đáng yêu!

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Đoàn Xung Thiên đen mặt như đáy nồi:



- Chiến đấu còn chưa kết thúc, chúng ta, còn có cơ hội!



Phác Đức Song hừ một tiếng:



- Còn có cơ hội? Ngươi dám chọn chưởng môn chiến với đối phương?!



Mặt Đoàn Thiên Xung càng đen hơn, đen đến mức vật cực tất phản, biến thành phát sáng rồi. Câu cầu này của Phác Đức Song, có thể nói là cay nghiệt tới cực điểm, Vân Dương thân là chưởng môn, lại trực tiếp xử lý đệ nhất cao thủ của Thất Tinh môn… hắn sao dám chọn Chưởng môn chiến?



- Chúng ta còn Đệ tử chiến và Tự chủ chiến!



Đoàn Thiên Xung cắn răng nói:



- Trận thứ tư, Đệ tử chiến! Đệ tử Cửu Tôn phủ kém hơn đệ tử của chúng ta không chỉ một chút! Trận này chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.



Nói xong, Hoắc Vân Phong đang ngồi trực tiếp bật cười muốn ngã, đầu vai run run, khuôn mặt như nở hoa.



Tiếng cười của hắn vừa cất, nhất thời dẫn đến một đám đưa mắt nhìn sang, Hoắc Vân Phong vội vàng quay mặt, cố gắng nhéo bắp đùi, hung hăng nhéo, mãi đến khi nhéo đến tim xanh một mảnh, mới dứt được tiếng cười vang.



Phác Đức Song hồ nghi quay đầu, nhìn thấy Hoắc Vân Phong đang tủm tỉm cười.



- Hoắc huynh, ngươi thấy thế nào?



Hoắc Vân Phong thản nhiên nói:



- Chỉ là vùng vẫy giãy chết, phí công vô ích thôi, không có chút ý nghĩa, ta khẳng định, bại cục của Thất Tinh môn không thể sửa, bất kể là ai xuất chiến, đều thua không thể nghi ngờ, tuyệt không có may mắn.



Đoàn Thiên Xung nhất thời phẫn nộ, hung quang đầy mắt.



Phác Đức Song nặng nề nói:



- Đoàn chưởng môn, ngươi phải nghĩ kỹ. Nếu trận này các ngươi thua, như vậy Thất Tinh môn không còn bất cứ đường lui nào nữa!



Đoàn Thiên Xung cắn răng:



- Đệ tử chiến, chúng ta nhất định sẽ không thua!



Phác Đức Song nói:




- Ha ha… nói không chừng, là do Cửu Tôn phủ muốn tử bỏ…



Hoắc Vân Phong nghiêng mắt cười nói.



Vật nhỏ đáng yêu?



Ta dám cam đoan, vật nhỏ đáng yêu này… sẽ khiến người phải giật nảy cả mình đó a!



Lúc trước, ta cũng nghĩ như ngươi vậy!



Vân Tú Tâm áo trắng xuất trận, một thân băng cơ ngọc cốt, ôm con mèo nhỏ trong ngực, ngẩng đầu bước lên đài.



Một màn này, nhìn thế nào cũng không thấy giống đi phó chiến, mà là một tiểu cô nương, mang sủng vật đi ngắm cảnh!



Thất Tinh môn, lúc này đều vui vẻ ra mặt, tự thấy nắm chắc thắng lợi trong tay.



Ngay cả chưởng môn nhân Đoàn Thiên Xung cũng một lòng một dạ nghĩ: Nhất định là Cửu Tôn phủ muốn từ bỏ trận này, tiểu cô nương kia lên đài chỉ để cho có, có lẽ vừa giao chiến liền nhận thua cũng không chừng.



Trên đài, Tông Thành Chí kéo căng tinh thần, nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ mà thấy thư giãn lại.



Trước trận này, Tông Thành Chí còn đánh giá Vân Tú Tâm cực cao, nhưng thực lực chân thật của đối phương xa xa dưới hắn, thậm chí xem như có tự bạo, cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, dù sao song phương cũng không chỉ cách một hai điểm nhỏ, mà là ròng rã một đại cảnh giới, có thể nói so trời với đất còn càng xa hơn!



Mà tiểu nha đầu này, trong ngực lại ôm một vật nhỏ, lại càng là vật nhỏ đáng yêu.



Đối mặt với đối thủ như vậy… khiến Tông Thành Chí có cảm giác thắng mà không vinh vi diệu.



- Vân sư muội, xin mời.



Tông Thành Chí nho nhã lễ độ chắp tay.



- Tông sư huynh, xin mời.



Vân Tú Tâm nhu nhu nhược nhược nói.



Cảnh này, khiến Thất Tinh môn càng thêm vui thích, mà Cửu Tôn phủ, đám cao tầng còn tốt, sắc mặt không đổi, vững như đại sơn, thế nhưng đám đệ tử, lại cùng nhau líu lưỡi không thôi…



Đại sư tỷ, đùa hơi quá!