Ta Là Chí Tôn
Chương 1156 : Còn cơ hội
Ngày đăng: 09:14 30/04/20
Vốn bọn hắn không tham gia, nhưng tên khốn này ăng như chó điên, kích bọn hắn tham gia… kết quả hai bọn hắn, mỗi người đặt năm trăm khối cực phẩm linh ngọc… nếu cuối cùng thua, mỗi người sẽ thua ba ngàn khối cực phẩm linh ngọc a!
Ba ngàn khối a!
Nghĩ đến con số này, tim hai người run rẩy không thôi!
- Hoắc Vân Phong…
Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi:
- Nhà ngươi con mẹ nó không phải là người! Ngươi là súc sinh, súc sinh không nhân tính!
Hoắc Vân Phong cười ha ha nói:
- May mắn, chỉ là may mắn thôi a, người cũng tốt, súc sinh cũng được, có vận khí là được, ha ha ha ha ha cạc cạc cạc cạc…
Thực sự không kìm nổi sung sướng trong lòng, cười vang khán đài, lúc này hắn thực sự sướng đến phát rồ, ngay cả bị đối phương chửi là súc sinh, cũng cảm thấy ngang ngược không gì bì nổi.
Ba người đồng thời nhìn hắn, chỉ một lát, ánh mắt cừu hận kia cũng khiến lão giang hồ như Hoắc Vân Phong không nhịn được mà hãi hùng khiếp vía, ý mừng lập tức biến mất, thay vào đó là thầm run rợ, hoảng sợ không tên.
- Khụ khụ… khụ khụ…
Hoắc Vân Phong vội ngừng cười, ngượng ngùng nói:
- Hiện tại còn chưa phân thắng bại a… Cửu Tôn phủ mới thắng hai trận, hòa một trận, còn có cơ hội hai trận nữa a. Nói không chừng, Cửu Tôn phủ chỉ mạnh lúc đầu, phía sau lại không được… ha ha..
Phác Đức Song đen mặt lại:
- Lấy cái tính thối của Hoắc Vân Phong ngươi, biết trước như thế, còn cho chúng ta cơ hội gỡ vốn sao?
Hoắc Vân Phong nháy mắt mấy cái:
- Phác huynh, huynh đệ chúng ta giao tình mấy ngàn năm… ngươi sao có thể nghi ngờ ta như vậy? Ngươi cứ hỏi xem, Hoắc Vân Phong ta là người thế nào? Lúc ta đề nghị, cũng không bắt ngươi không được đặt Cửu Tôn phủ a, đúng không! Hơn nữa, ta cũng không nghĩ tới, Cửu Tôn phủ lại… thế mà… thế mà… ha ha ha ha…
Nói đến đoạn sau, Hoắc Vân Phong thực sự không nhịn nổi cười. Cười đến không khép miệng lại được, quả khiến người chán ghét, không đội trời chung!
Ba người nghe vậy lập tức ngây người.
Ba người thấy Hoắc Vân Phong đã sợ, vốn muốn nhân cơ hội dù họa một chút, để hắn bỏ qua phần tới tiền cược rồi thôi. Trước đó nói một khối cũng không lấy, sơ sơ chỉ là nghĩa khí nói vậy, sau đó toàn là đe dọa.
Chỉ cần Hoắc Vân Phong nói: cho các ngươi mỗi người ba… không cần cho mỗi người ba ngàn, chỉ cần hai ngàn là được rồi… thậm chí một ngàn năm thì bọn hắn cũng có thể ăn non mà nói: Một lời đã định!
Kết quả gia hỏa này hoàn toàn không thèm ra bài theo lẽ thường, thà rằng bị chà đạp ba tháng, cũng quyết không bỏ khoản tiền phi nghĩa!
Kết quả này khiến bọn Phác Đức Song triệt để ngây người.
Mẹ nó! Ta đánh ngươi một tháng thì được gì? Đánh ngươi một tháng… còn có thể để cực phẩm linh ngọc của lão tử trở về sao?
Trong lúc nhất thời, ba người đều buồn bực!
Nhưng buồn bực thì buồn bực, chuyện cần làm vẫn phải làm, bên kia, Đoàn Thiên Xung đã lên đài.
Đại ngôn trước đó của hắn còn đấy, chỉ an bài ba trận, tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, kết qua ba trận thua hai, một trận thế hòa!
Đây là nắm chắc thắng lợi trong tay sao? Rõ là nắm chắc thất bại thì có!
Mà kết quả này, còn có nghĩa, dù hai trận sau Thất Tinh môn đều thắng, kết quả chung cuộc vẫn chỉ là hòa!
Phác Đức Song nói tâm tinh hắn như ăn phải cứt… thực ra, tâm tình của Đoàn Thiên Xung mới đúng như ăn phải cứt!
Phác Đức Song thua, chỉ thua linh ngọc.
Nhưng Thất Tinh môn thua, là bị đánh từ trung phẩm xuống hạ phẩm, hơn nữa nhìn uy thế của Cửu Tôn phủ, chênh lệch ba năm sau sẽ càng thêm xa, nói cách khác, trong thời gian tương đối dài, Thất Tinh môn khó trở lại hàng trung phẩm, đả kích như vậy, không thể nói là không lớn!
- Đoàn chưởng môn!
Phác Đức Song nhìn ánh mắt Đoàn Thiên Xung như chết cha chết mẹ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đoàn chưởng môn, tông môn có trung phẩm Thiên Vận kỳ, thế mà liên tiếp thua trong tay môn phái hạ phẩm Thiên Vận kỳ khiêu chiến. Một vạn ba ngàn năm nay, ngươi mở tiền lệ đầu tiên cho Thánh Tâm điện ta a! Bản chấp sự có nên chúc mừng ngươi, sắp đăng lâm thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ?!