Ta Là Chí Tôn

Chương 1155 : Quá con mẹ nó

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Xuống!



Vẫn là thanh âm của Tôn Minh Tú, tuy Vân Tú Tâm là điểm công kích, nhưng hắn lại là hạch tâm chiến trận.



Muốn thấy sơ hở đối phương, xác định thời cơ công kích, không trầm ổn kiên nghị như Tôn Minh Tú, căn bản không làm được!



Ba người Vân Tú Tâm cùng nhau xuất kích, sáu người trên không dùng một phương thức thẳng tắp, công thẳng tới Thất Tinh chiến trận.



Ừm, không phải xuống bình thường, mà là đổ xuống!



Bởi vì chân bọn hắn, đang đứng trên bờ vai đồng môn, ba người nhất thể, trực tiếp đổ xuống, đương nhiên là đổ xuống!



Kiếm mang mênh mông cũng nháy mắt tăng vọt mười lần!



Cái này, chính là phương thức công kích duy nhất của Thổ hành đại trận.



Khuynh Phúc Diệt Tuyệt, Tẫn Trầm Nhân Gian, Vô Biên Trầm Luân!



Ba đạo kiếm mang cười thịnh, cấu thành một hình tam giác từ trên xuống, dẫn bạo trong Thất Tinh chiến trận!



Bảy đệ tử Thất Tinh môn gấp muốn chết, đồng thời bạo hống một tiếng:



- Tuyệt đối không thể loạn vị trí!



Bảy người đồng thời giơ kiếm hoành không, ý muốn ngăn cơn sóng dữ, bọn hắn tương đối tự tin với khả năng phòng hộ của Thất Tinh chiến trận!



Chỉ tiếc, đã chậm, nguyên nhân thất bại của bọn hắn quá nhiều, nhiều đến mức không thể sửa lại bại cục.



Ba đạo kiếm mang nổ tung trong trận, vô số kiếm mang bắn về bốn phía.



Sưu sưu sưu…



Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.



Trên người bảy đệ tử Thất Tinh môn, ít nhiều đều xuất hiện lỗ máu.
Quá kinh khủng!



Lúc này, sắc mặt Phác Đức Song đã không thể đen hơn, cơ hồ vặn vẹo không còn hình người!



Hoắc Vân Phong đứng bên, nhìn sắc mặt Phác Đức Song, lòng sướng muốn chết. Đột nhiên nhớ: A, tâm tình hiện tại của Phác Đức Song, hẳn là cũng giống ta khi thua mấy trận trước đi…



Hai tên hỗn đản kia, hiện tại nhất định cũng sảng khoải muốn chết như ta!



Con mẹ nó! Hai tên khốn kiếp, bình thường mở miệng đại ca ngọt sớt, lại dám thầm chế giễu ta như vậy!



Nợ này, nhất định phải đòi!



Mặc dù tiền vốn đánh bạc của ta là do bọn hắn cho mượn, nhưng ân là ân, thù là thù, chuyện nào ra chuyện đó… tối thiểu phải kéo ba năm bảy năm mới có thể trả tiền đánh bạc cho bọn hắn!



- Phác huynh, tâm tình huynh hiện thế nào a?!



Hoắc Vân Phong cười tủm tỉm, tiện đến không thể tiện hơn.



Hắn biết rõ lúc này không nên kích thích Phác Đức Song, nhưng… nhưng lại không nhịn được xúc động muốn phạm tiện, ngữ diệu chế giễu bật ra khỏi miệng.



- Tâm tình hiện tại của ta…



Phác Đức Song nhắm hai mắt lại, đột nhiên thở dài một tiếng:



- Khó chịu như ăn phải cứt… nhất là đống cứt này… còn do ngươi ỉa ra.



Hoắc Vân Phong cười ha ha, tiếng cười mang theo âm luật như lợn kêu, chói tai khó được.



Ánh mắt hai chấp sự khác nhìn Hoắc Vân Phong, hung ác như nhìn thấy cừu nhân giết cha đoạt vợ!



Nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Hoắc Vân Phong đã luân hồi đến mười mấy vạn lần!



Lão già Hoắc Vân Phong chết tiệt, thực sự con mẹ nó!