Ta Là Chí Tôn

Chương 117 : Tàn binh mất tích

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Vân Dương dạo bước tới tây thành, đi một vòng quanh khu ổ chuột. Nhìn thấy những chiến sĩ tàn tật kia, ai nấy đều nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, trong lòng bất giác an đinh hơn nhiều. Hắn lại đi thành nam, sau đó đến thành đông, rồi lại qua thành bắc...



Vân Dương đi rất nhanh, mỗi bước nhìn như nhu hòa thư giãn, nhưng thưc tế đã vượt qua khoảng cách mấy trượng.



Phương Mặc Phi một đường phá không đi theo hắn, một tấc không rời.



Cũng tại buổi chiều hôm đó, rất nhiều người Thiên Đường thành đều có chung một cảm giác, tựa hồ mình đã gặp được một vị công tử trẻ tuổi, phong đọ bất phàm, tuấn tú thẳng tắp, tựa hồ... Đã bước qua mặt mình...



Cước bộ của Vân Dương rất nhanh, lại cộng thêm khinh thân công phu, nhưng sau khi đi một vòng quanh Thiên Đường thành, cũng đến nửa đêm mới xong.



Cả ngày hôm nay, nói chung hắn cũng không làm chuyện gì cả, chỉ đơn giản đi một vòng.



Tựa như một đầu Hùng Sư đầy cô tịch, đang vô thanh vố tức tuần tra lãnh địa của mình, mang theo sự kiêu ngạo cùng tịch liêu, thỏa mãn quan sát dân cư của mình an cư lạc nghiệp.



Lúc trở về, Lão Mai mang theo vẻ mặt xanh xao chào đón:



- Hôm nay Thu Lão Nguyên soái tới...



Khóe miệng Vân Dương giật giật một cái.



“Nếu không phải vì lão, sao ta lại ra ngoài đi dạo cả ngày?”



Hắn thản hiên nói:



- Có chuyện gì?



- Nghe nói ngươi sáng sơm liền ra ngoài, Lão Nguyên soái giận tím mặt...



Sắc mặt Lão Mai xoắn xuýt:



- Trước khi đi, còn một chưởng đập nát sư tử đá nhà ta.



Nhìn sư tử đá vỡ vụn trước cửa, khóe miệng Vân Dương lại giật giật nửa ngày, rốt cục vỗ tay một cái, khen:



- Lão Nguyên soái thực là càng già càng dẻo dai, thật đáng mừng.



Hắn ngừng lại nột chút lại nói:



- Ngày mai ngươi đi đặt làm 100 con sư tử đá. Mỗi ngày thả hai con ở chỗ này, chờ lúc Lão Nguyên soái đến, đem nó ra cho ngài nguôi giận.



Lão Mai ngạc nhiên há hốc mồm.



Ngài... Có ý gì? Không định gặp lão?!



Nếu Lão Mai không biết thân phận khác của Vân Dương, lúc này khó tránh khỏi sẽ khuyên can một hồi, thế nhưng, hiện nay lập trường của Lão Mai đã sớm biến đổi sâu sắc, hoàn toàn kiên định đứng theo Vân Dương, tán thành hết thảy quyết định của Vân Dương, coi như đối phương là Thu Lão Nguyên soái cũng không thể sánh bằng, vì vật rất quyết đoán bỏ qua vấn đề này, nhắc tới một vị khách khác tới thăm.



- Tướng quân Thiết Tranh cũng đã tới.



Lão Mai nói:



- Mang đến vài rương hoa quả đặc sản của biên quan cho Vân Hầu đại nhân.



Vân Dương ai một tiếng:



- Ngươi nói Thiết Tranh... Chính bản thân hắn đã nghèo đến như thế... Cần gì mà phải đưa hoa quả sang... Hoa quả để đâu?



- Bị... Bị mấy con mèo con kia ăn hết...



Lão Mai tức xạm mặt.




...



Một khắc đồng hồ sau, đoàn người Vân Dương đã xuất hiện ở thành nam, đi vào một khu nhà ở nhìn khá là hoang vu.



Một một căn nhà trong khu này đều vô cùng cũ nát.



Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng, khi Trần Tam dẫn theo Vân Dương đi vào tòa viện này, vẫn có thể nhìn thấy, bên trong có 23 tên đại hán, chỉnh tề đứng lên.



Những hán tử này, không ngoại lệ đều có thương tàn trên người.



Ngoài ra, xung quanh còn có mấy lão binh mắt mù, chân gãy cũng đứng lên theo.



Cho dù mấy người chân gãy, căn bản đứng không vững, nhưng vẫn dựa tường mà đứng, vẻ nghiêm nghị hiện lên trên mặt. Vè mở hồ bi phẫn, khó mà che giấu.



- Vân công tử tới.



Thanh âm của Trần Tam rất là phấn chấn.



- Mời công tử làm chu cho chúng ta!



Mọi người xoát xoát đồng thời quỳ xuống.



- Mọi người mau dậy đi.



Lòng Vân Dương nóng lên:



- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Mọi người đứng dậy kể rõ một chút, chúng ta cùng phân tích từ đầu đến đuôi mọi chuyện, đến cùng là xảy ra chuyện gì.



Sau câu chào hỏi của Vân Dương, đám người nhanh chóng ngồi quây lại thành một vòng, mồm năm miệng mười kể lại quá trình.



Thân thể Phương Mặc Phi tung bay, đã lên nóc phòng.



Có cao thủ thất trọng đỉnh phong như Phương Mặc Phi cảnh giới, ở loại địa phương này đã coi như là vạn vô nhất thất.



Cùng với đám người không ngừng kể ra, Vân Dương dần đân đại khái hình dung được chuyện trước mắt.



Liên tục chín ngày, mỗi ngày, đều có một tàn binh mất tích, hơn nữa đều mất tích tại mảnh đất này.



Lại nói, mấy người ở đây là cùng thuộc một chiến hào, từng vào sinh ra tử trên chiến trường với nhua, tâm ý tương thông, ăn ý tự sinh cũng là chuyện bình thường, thế nhưng dưới sự nghị luận đến náo loạn của đám người, Vân Dương lại ngoài ý muốn phát hiện, chín người mất tích kia, lãi là nhưng người có giao tình với nhau tốt nhất, ăn ý nhất.



Không, nói chính xác hơn là, người ngoài chín bọn hắn ra, nhưng người còn lại có quan hệ với chín người đó cũng chỉ là giao tình bình thường. Giữa chín người bọn họ chính là tình hữu nghị moi tim mổ phổi cũng không kêu ca.



Người có tình cảm tốt với họ, trong đám người này còn có hai người, mà lúc này, cũng chính là hai người này lộ ra vẻ lo lắng nhất.



Nhưng Vân Dương cũng từ chính miệng hai người họ xác nhận, hai người mặc dù có tình cảm vô cùng tốt với chín người kia, nhưng vẫn kém xa tình nghĩa lẫn nhau giữa chín người kia.



- Mất tích khó hiểu...



Lông mày Vân Dương nhíu chặt lại.



- Mỗi ngày mất tích một người...



- Nhừng, từ hôm qua... Liền không có người tiếp tục mất tích...



Tại sao lại có chuyện quỷ dị như vậy?



------------