Ta Là Chí Tôn
Chương 118 : Thần Hồn U Đồ, Huyết Nhục Minh Lộ
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Mất tích, đa số là xảy ra đối với hài tử, hoặc là bắt cóc tiểu thư công tử nhà giàu để tống tiền...
Nhưng lại rất ít khi phát sinh trên người nam tử trưởng thành, càng không nói tới những lão binh tần tật, không chút của cải, cuộc sống khó khăn, coi như miễn cưỡng có thể duy trì sinh hoạt nó ấm cũng không được mấy người, nên dù có bị bắt cóc, thậm chí thành công lấy tiền chuộc, lại có thể lấy được bao nhiêu lợi ích?
Càng kỳ quái hơn, là liên tục chín ngày, mỗi ngày chỉ bắt một người!
Rốt cục là chuyện gì xảy ra...
Vân Dương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên sững lại, linh quang chợt lóe lên trong đâu, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch!
Chín!
Chín ngày!
Chín người!
Tại sao là chín ngày?
Tại sao là chín ngươi?
Vân Dương đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ!
Hắn gian nan suy nghĩ, nói:
- Tất cả mọi người về trước đi, nếu ta đoán không sai, sau này cũng sẽ không phát sinh chuyện tương tự nữa.
Trần Tam nói:
- Ý của công tử là?
Vân Dương thở thật dài:
- Trong chuyện này còn có bí ẩn khác... Hẳn là dính đến một bí pháp vô cùng tà ác, bí pháp kia cần chín người mới có thể thực hiện. Ta đại khái có thể đoán rõ nguyên cơ, nói thật một câu, ta càng hy vọng là ta phán đoán sai lần...nếu không... Hậu quả rất nghiêm trọng!
Hắn lấy ra một cái túi từ trong ngực, thật gian nan mới cởi bỏ miệng túi, bên trong toát ra màu vàng óng ánh. Nhưng, lần đầu tiên Vân Dương phát hiện, màu vàng này lại chói mắt như vậy!
Nói khẽ:
- Người nhà chín vị huynh đệ, liền nhờ các ngươi giúp đỡ, thay ta đam chút vàng này qua cho họ.
Mấy chục tên đại hán đồng thời quỳ mọp xuống đất:
- Đa tạ công tử! Chúng ta thay mặt các huynh đệ mất tích, cảm tạ đại ân đại đức của công tử!
- Đại ân đại đức a?
Vân Dương cười thảm một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ đau thương.
Tuy huyền ảo, nhưng lại vô cùng tà ác, hiệu suất lại cực kỳ thấp. Vân Dương cũng mới chỉ nghe qua bí pháp này từ cổ văn, đối với bí pháp này, chẳng những khinh thường, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, loại bí pháp tà ác, táng tận thiên lương này lại sẽ phát sinh ở bên cạnh mình hơn nữa lại càng là nhằm vào mình.
- Sinh tử chi tình, chiến sát chi ngũ. Thần Hồn U Đồ, Huyết Nhục Minh Lộ.
- Tứ Quý lâu!
Vân Dương niệm từng chữ một, tiếng niệm như tựa như Thiên Cổ băng sơn, lạnh tới thấu xương!
...
- Lục Lục, ta muốn bế quan!
Vân Dương mang theo lửa giận ngút tời nói:
- Thả ra toàn bộ số lực lượng mà trước đây áp xuống cho ta, ta muốn trùng kích ngũ trọng sơn!
Cái gì mà ổn định cảnh giới, ổn định căn cơ, hiện tại Vân Dương cũng không thèm để ý nữa.
Hắn chỉ muốn, thực lực!
Chỉ cần tu vi đột phá ngũ trọng, hắn có thể bắt đầu trùng kích Huyền Phong Quyết tầng bốn, Tinh Hỏa quyết tầng bốn, Vân Vụ quyết tầng năm. Còn có thể cùng tu luyện công pháp của Huyết Tôn và Lôi Tôn.
Đến lúc đó, thủ đoạn tăng nhiều, cộng thêm địa hình thuận lợi, lực quần chiến của hắn sẽ tăng lên nhiều, đối phó với Tứ Quý lâu cũng càng thêm nắm chắc!
- Các ngươi đối phó ta, đối phó Cửu Tôn, cũng không có vấn đề gì, mọi người đều dùng năng lực, thắng bại đều cam lòng.
Lửa giận của Vân Dương không ngừng dâng trào:
- Nhưng vì sao, vì sao các ngươi muốn giết hại bách chiến tàn binh?
- Bọn hắn đều là anh hùng của quốc gia, là anh hùng của dân chúng! Bọn hắn vì nước mà chinh chiến, cho dù thân thể tan tật cũng không quên báo quốc, mỗi người đều xứng đáng là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
- Mỗi người đều đáng để ngươi hổ thẹn ba đời ba kiếp! Mà các ngươi lại phát rồ như thế, sát hại anh hùng chỉ bởi mục đích của mình... Ta sẽ... Đáp ứng mong muốn của các ngươi!
- Đến lúc ta xuất hiện trước mắt ngươi, cũng đừng trách ta... Tâm ngoan thủ lạt!
Huyết quang lóe lên trong mắt Vân Dương, sát cơ sâm nhiên bao phủ.
Có lẽ, người Tứ Quý lâu cũng không từng nghĩ tới, chính bởi vì thủ đoạn cực đoạn của họ, lại có thể ép Vân Dương làm ra quyết định như thế!
Hoặc thật đúng với câu nói kia, người đang làm, trời đang nhìn, nhân quả luân hồi, không phải không cần trả, mà là chưa đến lúc mà thôi!
...
-----------