Ta Là Chí Tôn

Chương 1189 : Tạm thời an toàn

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Tiếng gió phần phật, mây mù không ngừng lướt qua.



- Hoắc chấp sự, các ngươi đã rời khỏi đây rất lâu… vì sao ngài cùng các môn phái khác, lại vẫn lưu trú tới hôm nay?



Vân Dương thực sự không hiểu lắm, chỉ có thể để người trong cuộc giải đáp, bây giờ có Hoắc Vân Phong, tự nhiên muốn hỏi một chút.



- Điểm này đáng lý không nên nói cho ngươi, nhưng hiện tại…



Hoắc Vân Phong thở dài:



- Trừ Cửu Tôn phủ các ngươi, các môn phái còn ở lại đều là môn phái có nguồn gốc với thánh tâm diện, chuyên môn thay điện làm một số việc… khụ khụ. Lần này sau khi kết thúc tranh đoạt Thiên Vận kỳ, ta ở lại một thời gian, phân công an bài các việc ba năm tới… mà ta, chính là người chủ trì… chúng ta vừa an bài xong, chuẩn bị rời đi… ai ngờ vừa tách, Kim Điêu vương đột nhiên lại đến…



Hoắc Vân Phong thở dài:



- Qua kiếp nạn này, bố trí ngàn năm của Thánh Tâm điện cơ hồ hủy trong chốc lát.



Hắn cũng không nói nội dung bố trí an bài là gì, Vân Dương cũng không tiếp tục hỏi, có nhiều chuyện, biết càng ít càng tốt, Vân Dương rất hiểu đạo lý này.



Hắn biết, vấn đề này nhất định chính là cơ mật của Thánh Tâm điện, biết một phần đã không phải chuyện tốt, miễn cưỡng biết càng nhiều, chỉ có con đường chết!



- Hoắc chấp sự, ngươi bị trọng thương, triệu chứng càng ly kỳ, nhưng nếu có thiên tài địa bảo thích hợp, ví như Sinh Mệnh chi khí…



Vân Dương trầm thấp nói:



- Chưa hẳn không có hy vọng.



Hoắc Vân Phong cười hắc hắc:




- Không được, ngươi thay ta chuyển lời cho bọn hắn…



Vân Dương: “…”



- Ngươi cứ nói, Hoắc Vân Phong đã chết, mấy người các ngươi không thể thiếu tiền người chết a… phàm là có chút lương tâm, liền đem tiền của hắn đưa người nhà của hắn đi.



Vân Dương thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói gì thêm!



Lúc này, trên bầu trời đột nhiên lại ánh hiện kim quang.



Vân Dương không dám thất lễ, lập tức nhanh chóng rơi xuống, lách mình tiến vào trong một khu rừng lân cận, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, không gian ba trăm trượng đã nổi đầy khói bụi.



Vân Dương dõi mắt nhìn lại, bầu trời đã tối sầm, chín đầu Kim Điêu to lớn, quanh quẩn bay múa trên không trung, che kín bầu trời.



- Đây là Kim Điêu vương cùng bát đại Yêu tướng dưới trướng hắn.



Hoắc Vân Phong yếu ớt nói:



- Thập đại Yêu tướng dưới trướng hắn đã bị ta thịt mất hai… chỉ tiếc, không lấy được Yêu đan… cái này rất đáng tiền a…



- Đáng tiếc, đáng tiếc…



Hoắc Vân Phong có vẻ như rất tiếc hận, dùng cái đức hạnh kia nhìn lên trời, nói:



- Kim Điêu vương, bát đại Yêu tướng… chín khỏa Yêu đan từ Yêu tướng trở lên, giá trị bao nhiêu a…