Ta Là Chí Tôn

Chương 1188 : Kim Điêu chi kiếp! (5)

Ngày đăng: 09:15 30/04/20


Nếu bên hắn mà không có mấy đệ tử này, lấy cá tính của hắn, phân nửa đã sớm đi ra. Nhưng hiện tại, lại không cho phép hắn xúc động, càng không thể tùy tiện rước họa tới cửa.



Bản thân hắn đương nhiên sẽ không sợ, với chư tướng thần thông, dù Yêu tộc muốn giết hắn cũng cực khó. Nhưng hắn không chỉ có một mình, cho nên không thể mạo hiểm.



Sau nửa đêm, tiếng vang mới biến mất.



Thiên địa quy về một mảnh tĩnh mịch, thoáng như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.



Sau một chốc, đám nhỏ Vân Tú Tâm mới mở to mắt, kinh nghi bất định nhìn ra ngoài cửa sổ.



- Tất cả tập trung luyện công cho ta!



Vân Dương không mở mặt, đạm mạc nói:



- Tiếng động bên ngoài có quan hệ gì với các ngươi? Lòng hiếu kỳ nặng… sẽ chết người đấy.



- Sau này hành tẩu giang hồ, nhớ lấy, hiếu kỳ, tuyệt đối không thể có.



- Ngủ đi.







Rạng sáng.



Đám người tiếp tục lên đường, gấp gáp trở về, đi qua một cánh rừng, lỗ tai Vân Dương đột nhiên khẽ động, bỗng nhiên quay đầu.



Chỉ thấy từ trong rừng rậm, xuất hiện một đám người, trầm tĩnh nhìn bọn hắn.



Mấy người Vân Dương cùng dừng bước, ánh mắt tập trung lên người tới.



Người này thân cao, mặt mũi ngay ngắn, không phải ai, chính là Hoắc Vân Phong mới bị Vân Dương hắn mượn danh.



Nhưng giờ phút này, mặt mũi Hoắc Vân Phong đầy vết thương, sắc mặt đầy tái nhợt, không chút khí độ phong phạm như trước. Mặc dù đã cố tình bảo trì khí độ trước đó, nhưng cũng có chút không đủ lực.



- Vân chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt.



Vân Dương bước nhanh tiến lên:



- Hoắc chấp sự? Sao ngài lại ở đây?



Hoắc Vân Phong nở nụ cười nhàn nhạt:



- Hổ lạc đồng bằng mà thôi, chuyện tiếp đó, phải nhờ Vân chương môn hỗ trợ.



Sử Vô Trần ở bên, sắc mặt biến đổi:
- Ngày đầu tiên!



Hoắc Vân Phong nhàn nhạt cười, lạnh nhạt nói:



- Mệnh ta còn chừng một ngày rưỡi nữa.



Vân Dương trầm mặc.



- Hai vị chấp sự khác…



Hoắc Vân Phong cười cười:



- Ta thấy chuyện không thể tiếp, cho nên cùng hai vị huynh đệ khác chi nhau ra đào tẩu, tránh bị một mẹ hốt gọn.



- Nếu đã tách ra chạy, lấy bản sự của Hoắc chấp sự, không nên bị Kim Điêu vương đuổi kịp mới phải a.



Vân Dương giương lông mày.



Hoắc Vân Phong trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:



- Tốc độ, tu vi, tâm nhãn của ta đều hơn các huynh đệ khác.



Vân Dương lộ ý kính nể:



- Cho nên sau khi Hoắc chấp sự phân tán, chủ động tới tìm Kim Điêu vương?



Cười ha ha một tiếng, Hoắc Vân Phong nói:



- Cũng không phải ta nghĩa khí thế, chỉ là để lại chút vết tích, Kim Điêu vương muốn đuổi ta cũng dễ hơn một chút thôi.



Hắn xuất thần nhìn về phương xa, mặt lộ thần sắc phức tạp:



- Hai người bọn hắn rất ngốc, sau này chắc hẳn sẽ ra sức báo thù cho ta. Vân Dương, nếu ta không còn gặp bọn hắn… ngươi nhất định phải truyền một câu của ta cho bọn hắn!



- Mời nói.



- Ta hy vọng, huynh đệ của ta, có thể đem nội đan của Kim Điêu vương, đến tế điện trước một ta, nhất định phải còn sống đến tế bái ta, nếu hồn đến cửu tuyền.



Hoắc Vân Phong nói từng chữ:



- Ta chết không nhắm mắt!



- Được, ta nhất định thay ngươi truyền lời!