Ta Là Chí Tôn

Chương 120 : Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm ở phủ Thái tử

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Đối với kết quả này, Vân Dương thực sự nghẹn họng nhìn trân trối.



“Mấy tên gia hỏa này, ngày thưỡng làm những chuyện gì a?!”



Còn bốn nơi khác, một là phủ thái sư, một là Trấn Bắc vương phủ, một cái Thái úy phủ, và một cái Tĩnh Vương phủ.



Vân Dương nhớ kĩ mấy địa danh này lại.



Trong 11 nơi này, tất có một nơi là địa điểm thi pháp.



Nhưng càng xác định vấn đề này, lửa giận trong lòng Vân Dương càng bốc lên ngút trời!



11 nơi mà mình xác định hiềm nghi, vậy mà đều là những nơi quyền cao chức trọng. Không phải hoàng gia quý tộc, thì cũng chính là đại thần quyền khuynh thiên hạ!



Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương không khỏi cảm thấy một trận bi ai sâu sắc!



Các ngươi ngồi ở vị trí cao, ngày ngày cẩm ý ngọc thực, muốn gì được nấy. Chẳng lẽ các ngươi há không biết, tài phú, địa vị, sự an nhàn hưởng thụ của các ngươi, đều là do các tướng sĩ không quản sinh tử, chém giết chốn sa trường mà đổi lấy?!



Nhưng trong lúc các ngươi yên tâm thoải mái hưởng thụ, lại vẫn có người cấu kết với Tứ Quý lâu, tàn sát công thần, thực sự là táng tận thiên lương, phát rồ!



Có đôi khi, thậm chí Vân Dương còn không thể hiểu nổi, loại chuyện như vậy, sao lại có thể phát sinh!



Chẳng lẽ, các ngươi không phải người Ngọc Đường?



Thậm chí, các ngươi không phải là người sao?



Người, sao có thể vô sỉ đến mức độ như vậy?!



- Tối nay trùng kích ngũ trọng!



Vân Dương mang theo một cố oán khí trùng thiên, nghiến răng nghiến lợi:



- Trùng kích ngũ trọng Vân Vụ quyết, tứ trọng Huyền Phong Quyết!



- Ngày mai, ta nhất định phải điều tra ra, tại họa này rốt cục là từ nhà ai mà ra!



- Nếu thực là bất kỳ người nào trong số chín người này, như vậy ta sẽ không tiếc đại giới, cũng phải hủy diệt kẻ này!



Vân Dương cũng không hoài nghi tới hoàng đế bệ hạ, hoàn toàn chưa từng hoài nghi.



Bởi trong thiên hạ này, người không có lý do làm mấy chuyện này nhất, chính là hoàng đế bệ hạ!



Nhưng mà con của hắn thì chưa hẳn!



Linh khí mãnh liệt truyền tới từ bốn phương tám hướng.




Sắc mặt thái tử điện hạ dần tái nhợt:



- Chết rồi sao? Còn khả năng khác không?



Lão giả râu bạc khẳng định nói:



- Tám chín phần là như vậy, Thủy Nguyệt Hàn cùng tên Hạ Vô Phi kia là huynh đệ kết bái. Trước khi hiệu lực cho công tử, hai người đó xông xáo giang hồ rất nhiều năm, sớm đã tương giao tâm đầu ý hợp, nói là tình nghĩa đồng sinh cộng tử cũng không đủ hình dung. Nếu Thủy Nguyệt Hàn không chết, coi như kiêng kỵ không nói cho chúng ta, cũng sẽ nhất định báo cho Hàn Vô Phi.



Bên cạnh, khuôn mặt tuấn lãng của Hàn Vô Phi ánh lên vẻ đau thương:



- Thủy huynh nhất định đã gặp phải độc thủ! Thái tử điện hạ, cầu người làm chủ cho Thủy huynh, không thể để hắn oan ức đột tử nơi trại giam, lại còn gánh lấy ô danh vượt ngục này a.



Thái tử chậm rãi ngồi xuống:



- Nếu Thủy Nguyệt Hàn thực sự đột tử tại đại lao Hình bộ, như vậy, ai là người hạ thủ?



Lão giả râu trắng trầm mặc ngồi yên, con mắt lướt qua mất vị mưu sĩ khác, nhưng mấy người đều không nói gì, ngược lại đều quăng ánh mắt chăm chú lên người lão.



Ý bọn hắn hiển nhiên là: ngươi nói tiếp đi.



- Lão hủ tạm thời không muốn nói chuyện, xam như là tung gạch thử ngọc, tiếp đó xin mời chư vị bổ sung.



Lão giả râu bạc tựa hồ rất đắc ý cười cười:



- Đến cùng Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Quan Sơn chết trong tay ai, lão hủ cho rằng, không ngoài mấy mục tiêu này.



Đám người nghe vậy không khỏi trấn động:



- Không thể nghi ngờ, hiềm nghi đối với Tam hoàng tử là lớn nhất. Thủy Nguyệt Hàn chính là nhân vật nòng cốt của phủ Thái tử, cái chết của hắn sẽ tạo thành đả kích lớn đối với thực lực tổng thể của phủ Thái tử. Sau việc này, càng khiến phủ Thái tử đối đầu với Hình bộ, càng kết oán với tam gia Xuân Hạ Đông, đương yên lại kết thêm nhiều cừu địch, mà bên Tam hoàng tử cũng không chút bại lộ, cũng không đếm xỉa đến, thực sự trăm lợi mà không có hại.



- Đương nhiên, căn cứ vào khả năng tâm tư giống nhau, người có nghi vẫn còn có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử.



- Sở dĩ nói Tam hoàng tử có hiềm nghi lớn nhất, vì một khi Thái tử điện hạ thất thế, hắn là người được lợi lớn nhất.



- Mà ngoại trừ mấy vị hoàng tử, người của Tứ gia cũng đáng hoài nghi. Thậm chí hai vị nguyên soái quân đội cũng không thoát khỏi.



- Cũng có thể nói, chỉ cần người, thế lực, có thể kiếm được lợi ích từ truyện này, đều là đối tượng hiềm nghi, khác biệt cũng chỉ là độ hiềm nghi lớn hay nhỏ, cùng với khả năng được lợi bao nhiêu mà thôi!



- Duy chỉ có bản thân Hình bộ vẫn đang sứt đầu mẻ trán, là đối tượng không có hiềm nghi nhất.



Trên mặt lão giả râu bạc tràn đầy vẻ cơ trí, còn có vẻ trí tuệ vững vàng, hết thảy đều có thể nắm trong lòng bàn tay.



-----------