Ta Là Chí Tôn

Chương 121 : Hà lão, trọng thương

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Lão giả vừa nói, những người khác ngồi nghe đều gật gật đầu, lại trầm tư suy nghĩ.



- Bất quá, ngoại trừ những người này ra, ta còn có một hoài nghi khác.



Lão giả râu bạc trầm ngưng một chút mới nói tiếp:



- Ta nghi ngờ, việc này cũng có thể là do Cửu Tôn làm.



- Cửu Tôn?



Mọi người đều có chút sửng sốt kinh hô.



Sắc mặt thái tử cũng cấp tốc biến đổi, vội vã hỏi lại:



- Sao ngươi lại nghĩ vậy?



Trên mặt lão giả râu bạc lộ ra một tia chần chờ, nói:



- Chuyện này... Cũng chỉ là suy đoán của lão hũ, cũng không có bất cứ chứng cớ xác đáng nào. Cho nên, cũng chỉ mới dùng ở mức bàn luận.



Sắc mặt thái tử chậm rãi trầm xuống, ánh mắt chớp động, lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu.



Sau nửa ngày, thái tử đột nhiên thấp giọng nói:



- Nếu thực là do thế lực Cửu Tôn làm ra, vậy tại sao họ lại phải tham dự vào chuyện này? Dù sao cũng phải có lý do để hoài nghi chứ, còn nữa, bọn hắn làm việc này thì có thể có lợi ích gì?!



Đối với vấn đề này của thái tử, mọi người đều không có câu trả lời.



Bởi nếu cứ tiếp tục suy diễn, vấn đề sau đó thực sự quá mức kinh khủng!



Dựa vào chuyện trước mắt mà tính, chẳng phải nói là Cửu Tôn muốn đối phó với thái tử sao!



- Chuyện này tạm dừng ở đây, dù sao, với những chuyện trước mắt, chúng ta cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh việc này là do Cửu Tôn nhưng tay.



Thái tử lẩm bẩm nói, tựa như đang khuyên chính bản thân.



Lão giả râu bạc vuốt râu mỉm cười:



- Tạm thời dừng lại cũng tốt, nói cho cùng đây cũng chỉ là một cảm giác của lão hủ, lão hủ cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, nếu tính trên phương diện hiềm nghi và lợi ích liên quan, đích thực Cửu Tôn có hiềm nghi nhẹ nhất.



Nhưng hắn càng nói như vậy, lòng dạ thái tử lại càng thêm bồn chồn.



Liệu có phải Cửu Tôn xuất thủ hay không?



Cách làm trước nay của Cửu Tôn, vốn không phải lấy lợi ích làm bàn cân, vì vậy cái gọi là hiềm nghi nhẹ nhất, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào!



...


- Sau này, dù trong bất kỳ trường hợp nài, nếu có thể không nhắc đến mấy chữ đó, cũng đừng nên nhắc đến.



Hà lão cảnh cáo một lần nữa.



- Vâng.



Hà lão vẫn chưa bước vào cửa, vẫn đứng chắp tay trước đại môn, nhíu mày nhìn xa, con mắt thỉnh thoảng quét ngang bầu trời, như đã chờ đợi cái gì đó...



Sau một hồi lâu, ngay cả Hàn Vô Phi cũng cảm thấy bản thân đứng đến mệt mỏi, rốt cục Hà lão mới nói:



-... Nhìn... Hắn là... Ân, trở về đi.



Lão giả phất tay áo một cái, quay người bước vào trong phủ đệ.



Lúc này Hàn Vô Phi mới như được đại xá, chắp tay thi lễ một cái, nhanh chóng quay người bước đi, bước thêm mấy trượng, đột nhiên triển khai thân pháp, tựa như một đoàn khói xanh, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.



Tiếng gió vẫn tinh tế như thế, tựa như có thể lấy tư thái không ngừng nghỉ quét khắp trời thu.



Sau nửa ngày, thân thể già nũa của Hà lão lại lần nữa xuất hiện ở cửa ra vào, lão đứng yên bất động, ngẩng đầu đợi gì đó.



Lại qua rất lâu sau, mãi cho đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện ở phương đông, phía chân trời lộ ra một đường tròn vành vạnh, trời đất chậm rãi sáng ngời, rốt cục tên Hà lão kia mới quay người, chậm rãi bước vào trong phủ.



Trong miệng, vẫn lầm bẩm gì đó, hoặc có thể nói, đang nói cho người nào đó nghe.



- Phong Tôn đại nhân... Nếu ngươi không chết, lão phu đốt hương cảm tạ Thương Thiên... Lúc này Ngọc Đường đã nguy cơ sớm tối, các đế quốc khác đều nhìn chằm chằm... Thật không thể thiếu chín vị đại nhana...



Thanh âm vô cùng thành kính.



Dường nhu một lão nhân gần đất xa trời, chân thành cầu nguyện với thương thiên, nói ra chí nguyện của mình...



...



Sắc trời đã dần sáng.



Phương Mặc Phi cùng Lão Mai vẫn trong phủ nghiêm túc luyện công, dốc lòng muốn tăng thực lực.



Đột nhiên, một tiếng phù truyền đến, một người ngã xuống từ trong không trung.



Phương Mặc Phi giật nảy cả mình, vọt tới nhanh như chớp, tiếp người rơi xuống vào trong tay, ngươi kia mặc bộ đạo bào tím, không phải Vân Dương thì còn có thể là ai?



Chỉ là Vân Dương lúc này mặt vàng như nến, hô hấp đứt quãng, không sai biệt lắm có thể tùy thời ô hô ai tai. Ngay cả đồng tử cũng dãn đến cực đại...



Sau khi nhìn rõ gương mặt của Phương Mặc Phi, Vân Dương mới có thể thở dài một hơi, đột nhiên há miệng, liên tục phun ra bảy tám đạo máu tươi...



Không kịp nói một câu, ngẹo đầu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



-----------