Ta Là Chí Tôn
Chương 125 : Tửu Trung Chí Tôn
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Chỉ thấy người kia cau mày, bất mãn ngoẹo đầu nhìn qua, hiển nhiên đã cực kỳ không hài lòng.
Đổi lại là ai cũng không thể hiểu nổi, đang yên đang lành ngồi yên lặng câu cá, kết quả lại bị người ném tới tấp mấy tảng đá lớn tới, không nói cá có bị dọa chạy hay không, ngay cả hoàn cảnh trang nhã tĩnh trí đều bị phá hoại không còn sót lại chút gì!
Ngươi con mẹ nó, vậy mà lại làm thật...
Sao ngươi còn không lật trời đi hả!?
Hay ngươi trực tiếp dựng một căn lều trên đó luôn đi?
Đốt đàn nấu hạc, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!
Tốt a tốt a... Rốt cục ngươi cũng xong việc... Thế mà... Thế mà còn muốn đặt một cái ghế lên bệ đá?
Người này đã triệt để kinh ngạc.
Ngọa tào, chẳng nhẽ ngươi còn muốn câu cá ở đây a!?
Hằn trừng tròng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể hiểu nổi, không thể tưởng tượng lại có thể phát sinh chuyện quái dị như vậy.
Người chủ sự kia có vẻ là một tay phú gia công tử, là cái lại tay trói gà không chặt. Hả? Không đúng, con hàng này là bị trọng thương... Thương nặng như vậy, thế mà còn rảnh rỗi đến đâu câu cá?
Hết thảy công việc đều do người sau lưng hoàn thành.
Đặt lên một cái bàn, lại thêm một cái ghế, sau đó còn làm chỗ tựa lưng. Chuẩn bị cần câu tốt, dây câu tốt, lại cột chắc lưỡi câu, mắc chút thính, thả chút mồi nhử....
Thế mà còn lấy ra một bộ chăn giường nhỏ....
Chờ một chút, có phải ngươi cũng giúp hăn câu cá luôn không a, ta nói?!
Ân... Như vậy mà vẫn chưa xong? Vẫn còn làm tiếp?!
Phốc phốc phốc phốc...
Tựa như muốn đập chết tất cả cá trong hồ vậy, liều mạng ném mồi câu vào trong hồ. Đến một hồi lâu sau, bỗng nhiên quay đầu mỉm cười với hắn, nói:
- Vừa rồi dọa chạy mất cá của ngươi, thực sự cảm thấy có lỗi, ta cũng giúp ngươi dụ cá một chút.
Phốc phốc phốc...
Lại mất nửa ngày ném mồi sang bên hắn.
Người câu cá triệt để trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không nói được nửa lời, hắn hoàn toàn bó tay rồi.
Lấy lịch duyệt nhiều năm phong phú của hắn, cũng bị sự tình hiếm thấy trước mắt khiến hoang mang không biết phải làm gì, không nhịn nổi đưa tay gãi đâu.
Hắn khẽ vươn tay, khiến Vân Dương mẫn cảm nhậy thấy, trên đầu người này phần lớn là tóc đã ẩn ẩn chuyển sang màu xám trắng.
Tu vi cao bao nhiêu tạm thời khó nói, nhưng tuổi có vẻ không nhỏ a...
- Nói đến cái gọi là rượu này, đã tồn tại vô số năm, từng có vô số đại sư cất rượu, các loại rượu cũng vô cùng phong phú, ganh đua sắc đẹp, mỗi loại đều mang theo một ý nghĩa riêng biệt, không loại nào kém loại nào.
Vân Dương chậm rãi nói:
- Nhưng mà từ xưa đến nay, có thể được toàn bộ đại lục, toàn bộ thế gian công nhận là đại sư cất rượu, lại chỉ có Tửu Thần ba trăm ba mười năm trước, Phượng Huyền Ca.
Nói đến đây, ngay cả lão đầu không sắc thái kia cũng không nhịn được gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, tại phương diện cất rượu này, Phượng Huyền Ca có được thành tựu không người không phục.
- Phượng Huyền Ca thân là nhất thế cao thủ, lại cả đời không tranh quyền thế, từ năm ba mươi tuổi mãi cho đến năm hai trăm bảy chín tuổi, cũng chính là hai mươi năm trước mất tích, trong cả đời, chỉ tận sức làm hai chuyện, một là y, hai là rượu. Lúc ấy, người trong giang hồ xưng ông là: Tà Y Tửu Thần.
- Ý thuật của hắn xuất thần nhập hóa, phương thức hành y của hắn có thể nói kiếm tẩu thiên phong, phá vỡ lẽ thường, vì vậy được xưng là tà. Bất quá hôm nay không nói tới y thuật của hắn, chỉ nói đến rượu. Đời này của hắn, số lần tự tay chế rượu có thể nói là nhiều vô số kể. Nhưng mà có thể được bản thân hắn công nhận lại không có mấy, hết thảy cũng chỉ có bảy loại. Mà bảy loại này, được xưng là Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu.
Lão giả kia ngồi ngay ngắn một bên, khuôn mặt dưới mũ rộng vành lộ ra một tia đùa cợt: Ngươi biết cái rắm! Phượng Huyền Ca còn có rượu càng tốt hơn, càng quý giá hơn a... Hừ.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Nhưng, rất ít người biết, cái gọi là Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu này chỉ là rượu ngon mà Phượng Huyền Ca công bố ra bên ngoài. Mặc dù mỗi loại trong Bắc Đẩu Thất Tinh Tửu đều là thượng phẩm hiếm thấy, nhưng còn xa mới có thể đạt đến cấp bậc cực phẩm!
- Kỳ thực, Phượng Huyền Ca quý trọng nhất ba loại rượu, chính là rượu mà hắn dùng để kết bạn, chi làm Thiên Địa Nhân Tam Tài Tửu. Dưa vào tu vi, quá khứ, kinh lịch khác nhua mà lấy ra chiêu đãi bạn bè.
Lão giả thở dài nhẹ nhõm một cái, thầm nghĩ: “Tiểu tử này có thể biết chuyện xưa như vậy, quả nhiên không tầm thường.
Vân Dương nói:
- Nhưng mà ba loại rượu này tuy có thể xưng là cực phẩm, nhưng vẫn chưa phải là đỉnh cấp danh tửu mà Phượng Huyền Ca tôn sùng, đỉnh cấp danh tửu mà hắn trân tàng, cũng chính là đỉnh cấp danh tửu của cả Thiên Huyền đại lục, nó tuyệt không phải Thiên Địa Nhân Tam Tài Tửu, mà là... Tửu Trung Chí Tôn!
- Cái gọi là Tửu Trung Chí Tôn, chỉ riêng vật dùng để ủ đã vô cùng khó được, Phượng Huyền Ca sưu tầm vô số báu vật khắp Thiên Nam Tây Bắc mới có thể ủ chế mà thành, cả đời hắn, cũng chỉ ủ có 99 vò mà thôi.
- Ngày thành rượu, hắn cũng không lập tức thưởng thức mà liền bảo quản lại, bình thường khó mở. Chính bản thân Phượng Huyền Ca cũng khó có thể uống, nhưng mà từ năm hắn hai trăm ba mươi tuổi, lại chỉ uống loại rượu này, đối với Phượng Huyền Ca khi đó, phóng nhãn khắp thiên hạ, ngoại trừ Tửu Trung Chí Tôn ra, không có bất luận rượu ngon nào có thể vào cổ họng hắn!
- Cho đến khi mất tích, đỉnh cấp danh tửu không được nhắc đến này, chỉ còn lại chín vò cuối cùng!
- Lúc vừa hiện thế, liền bị tranh đoạt sạch sẽ. Cuối cùng có sáu vò chảy vào thị trường, đồng thời trải qua nhiều lần đấu giá. Khi ấy, giá cả cao nhất dường như đạt đến số lượng ba ngàn mai huyền tinh!
Vân Dương từ từ nói, trong thanh âm như mang theo mị lực kỳ lạ.
Ba ngàn mai huyền tinh.
Bên kia, lão đầu đội nón rộng vành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút tiếc nuối.
Cuộc đấu giá năm đó, khi hắn nhận được tin tức lại đã chậm... Bằng không, sau vò rượu kia, tất có một vò cho lão!
Chỉ mới ba ngàn mai huyền tinh tính là cái rắm gì, ta có thể trả ba vạn a!
------------