Ta Là Chí Tôn

Chương 126 : Thành bại, ở chính ở chỗ này

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


- Cho đến ngày nay, sáu vò rượu chảy vào trong thị trường kia đều bị những người yêu rượu cất giấu, khó mà có thể gặp được, mà ba vò rượu còn lại của hắn thì càng không có người biết tăm tích. Nhưng có một ngày, khi Vân Hầu của Ngọc Đường đế quốc ra ngoài làm việc, trong lúc vô tình cứu được một người. Cũng bởi vì vậy mà kết thành mạc nghịch chi giao. Khi hai người lưu luyến chia tay, người kia đưa cho Vân Hầu một vò rượu. May mắn thế nào, vò rượu kia lại chính là Tửu Trung Chí Tôn!



- Lúc ấy, cách thời gian Phượng Huyền Ca ủ rượu, đã được 112 năm!



Vân Dương mỉm cười.



Lão đầu cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói:



- Ngươi lải nhải cả ngày trời, đến cùng là muốn nói điều gì? Chẳng lẽ vò rượu này của ngươi, chính là Tửu Trung Chí Tôn kia? Hắc hắc, buồn cười.



Vân Dương mỉm cười:



- Xem ra lão trượng ngài cũng không phải nhân sĩ Thiên Đường thành.



- Ý ngươi là sao?



Khẩu khí lão đầu rất nóng nảky.



- Nếu như là người Thiên Đường thành, nhất định sẽ biết, nhất kiếm nhiếp sơn hà Thiên Ngoại Vân Hầu, phủ Vân Hầu chỉ có một vị công tử, gọi là Vân Dương.



Vân Dương nói:



- Vị Vân Dương công tử này môi hồng răng trắng, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phóng thái siêu nhiên, chính là nhất đẳng mỹ nam hiếm thấy trên đời. Hoặc có thể nói, nếu tiến hành một giải thi đấu bình chọn mỹ nam, vị Vân Dương công tử này căn bản không cần tham gia, liền có thể trở thành chủ nhân vòng nguyệt quế!



Lão đầu càng lúc càng không giữ được bình tĩnh, cơ hồ muốn nổi bão:



- Ngươi tân bốc người khác, thổi phồng tới mức thiên hoa loạn trụy, cũng chỉ là nói nhảm!



Nếu đã khen vị Vân Dương công tử kia như thế, như vậy kẻ trước mắt này, khẳng định không phải tên Vân Dương trong lời kể kia!



Trên đời này làm gì có người nào khen ngợi bản thân như vậy, nếu không chẳng phải quá mức vô liêm sỉ sao!?



Nếu đã không phải tên Vân Dương kia, vậy thì có chỗ tốt nào? Tóm lại vẫn là vô duyên với Tửu Trung Chí Tôn kia a!



Vân Dương cười tủm tỉm nói:



- Lão trượng, mọi người tuy là bèo nước gặp nhau, những cũng là có duyên, bản công tử tự giới thiệu một chút, ta gọi là Vân Dương, chính là người chúng ta vừa đàm luận, công tử duy nhất của phủ Vân Hầu.



“...”



May đang nói chuyện bình thường, nếu lão đầu đang ăn uống gì đó, chắc chắn đã phun ra đầy trời.



Một câu nói kia của Vân Dương, quả thực kỳ phong.



Ngươi khen tới mức thiên hoa loạn trụy nửa ngày trời, hóa ra là tâng bốc bản thân?



Thế gian này, sao có thể có người vô liêm sỉ như thế?!



Lão đầu tức giận đến phát cười, nghiêm mắt giễu giễu nói:
- Nhưng, thế nhưng, sao ta lại thấy con hàng này nói có lý a, xem như là lý do ngụy biện, ta cũng không thể phản bác được!



- Hừ!



Lão đầu giậm chân một cái, quay người muốn rời đi.



Thực sự không có mặt mũi nào trụ lại đây a.



Nhưng Vân Dương sau lưng đột nhiên mở miệng:



- Nhưng nếu lão trượng thực sự nhàn rỗi, lại không tránh tội ta lúc trước quấy rầy, như vậy, hai ta liền vừa câu cá, vừa uống rượu, lại nói chuyện phiếm, nhìn ngắm non sông tươi đẹp, cảm thụ gió thu mớn chớn, cũng là một niềm vui lớn nhân sinh hiếm có a



Lão đầu đã xoay người, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được câu này, không khỏi cảm thấy cả người không khỏe.



Nếu ta lập tức quay đầu uống rượu, vậy há khong phải.... Càng thêm mắt mặt a.



Cho dù muốn quay đầu, nhưng vẫn cố cương ngạnh, sống chết không chịu quay lại.



Nhưng nếu không quay đầu, vò rượu này lại đã mở ra, chỉ sợ... Từ đây không còn nữa.



Lại nghe Vân Dương nói:



- Vui một mình không bằng vui chung, còn xin lão trượng ban cho ta chút mặt mũi này.



Lão đầu quay đầu như gió lốc, ha ha cười nói:



- Khó được ngươi thành tâm như vậy, lão hủ còn tử chối thì thật bất kính, đành ngại ngùng nhận lấy a.



Nụ cười trên mặt cũng trở nên nhu hòa.



Vân Dương không khỏi mừng thầm: “Chiêu này học của Đông Thiên Lãnh thực không tồi a, phương thức tiện nhân như vậy, quả nhiên rất hữu dụng...”



Người như vậy, khi Vân Dương nghe đến liền đã suy tính phương án. Khó khăn cũng chỉ là mở đầu. Làm thế nào để hắn uống rượu của mình là trọng yếu nhất.



Nhân vật như vậy, há có thể để hắn tùy tiện mời rượu liền muốn đến uống? Vân Dương quanh có nửa ngày, rốt cục đạt đến mục đích giai đoạn thứ nhất.



Nếu đã dùng rượu để đạt được mong muốn, như vậy...



Bất kể như thế nào, đây chính là con đường duy nhất mà trước mắt hắn có thể tìm thấy, có thể chống lại bên kia.



Sau đó phải làm như nào, chính hắn tùy cơ ứng biến.



Thành bại, ở chính ở chỗ này.



-----------



(Nê phong: người xưa dùng bùn để đạy rượu, rượu như vậy sẽ được bảo quản lâu và có hương thơm rất ngon)