Ta Là Chí Tôn
Chương 136 : Bắt đào phạm
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Sớm hôm sau.
Trước cửa lớn Vân phủ tụ tập một đám nhân mã lớn, rõ là thủ hạ của Tứ hoàng tử.
Nhân thủ lần này Tứ hoàng tử phái ra thực không ít, 500 tên cấm vệ, khôi giáp sáng choang, gióng trống khua chiêng chặn lại cửa lớn Vân phủ.
Mấy người hôm qua phải tan tác mà về kia lại đứng ở trước nhất.
Mặc dù nhìn vào thì thấy khí thế đối phương vô cùng hùng hổ, nhưng cũng không dám trực tiếp xông vào cửa.
Cũng chỉ dám vây lấy cửa lớn.
Nhưng tư thái như vậy, lại biểu lộ rõ ý đồ không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Không ít người đia qua trước cửa Vân phủ, không hẹn mà cùng tăng tốc độ bước chân, e sợ ở thêm một chút thì chuốc vạ vào thân, người gan lớn cũng chỉ dám nhìn qua, cũng phải tranh thủ thời gian mà chạy trốn.
Nhìn bộ dạng này, chỉ sợ mà Vân Hầu phủ chọc phải phiền toái lớn a...
Ngay lúc này, mấy thanh âm táo bạo vang lên.
- Tránh ra, tránh ra! Đám người các ngươi kéo bè kéo lũ đến đây là muốn làm gì?
- Muốn làm gì hả? Sớm như vậy đã muốn xếp hàng thao luyện a? Nhường đường một chút, đừng ngăn cản đường đi của đại lão gia, chó ngoan không cản đường đâu!
- Nói các ngươi chặn đường là nói sai hả? Các ngươi không dám nhận là chặn cửa nhà người ta sao? Thế nào, ngươi còn dám trừng mắt với ta, có tin ta móc...
- Lão đại, ta là Đông Thiên Lãnh a, ta đến đây thăm viếng ngài nha.
- Lão đại, ta là Thu Vân Sơn, ta đến để đồng cam cộng khổ, vinh nhucj cùng hưởng, phúc họa chung gánh với ngươi a...
- Lão đại...
Bốn vị công tử quơ mạnh tay ra hiệu, mạnh mẽ lao lên, trực tiếp xuyên qua trận doanh 500 cấm vệ mà đi tới trước cửa Vân phủ.
Ngoài miệng bốn người hùng hùng hổ hổ, trên mặt lại tĩnh như nước, một bộ như đã chắc chắn mà không thèm để ý.
Coi như lão đại gây ra chuyện lớn, chẳng nhẽ chúng ta nhiều người như vậy mà còn không gánh được?
Trừ phi trời sập a!
Lão Mai mở cửa, nhìn thoáng qua 500 binh mã vây lấy bên ngoài, gương mặt vẫn trấn định như không nhìn thấy gì, nhiệt tình mà đón khách:
- A... Là bốn vị công tử tới chơi? Mau mau, mời vào, công tử nhà ta còn chưa có dậy, hôm qua uống hơi nhiều...
Đông Thiên Lãnh có chút hiếu kỳ hỏi:
- Uống nhiều? Uống với ai? Ai mà trâu bò như vậy? Thế mà có thể khiến lão đại uống quá chén, khẳng định là giậu đổ bìm leo, thừa dịp lão đại bệnh nặng mới khỏi mà chuốc hắn, quả là tiểu nhân hèn hạ...
- Đúng vậy đúng vậy, gọi hắn ra đây, chúng ta muốn báo thù thay cho lão đại!
Thu Vân Sơn ma quyền sát chưởng:
- Lại dám khiến lão đại uống tới không dậy nổi, xem ta một người chuốc sấp mặt hắn!
- Vẫn là để ta tới đi.
Hạ Băng Xuyên âm dương quái khí nói:
Vị trung niên hán tử kia, cũng chính là cậu của Tứ hoàng tử, vẫn bất mãn tiến lên tố cáo:
- Điện hạ, đến cùng xảy ra chuyện gì? Thất Lân Thần Tiên nhưng mà lại quan hệ đến...
- Quan hệ đến cái rắm!
Tứ hoàng tử đột nhiên bạo nộ, nhảy dựng lên, đổ ập xuống đánh cậu mình một trận:
- Ngươi biết ngươi chọc phiền phức bao lớn a? Ta... Ta bị ngươi hại chết...
Một hồi lâu sau, sau khi Tứ hoàng tử đã phát tiết chán chê, mới chịu buông người cậu đã bị hắn đánh biến thành huyết hồ lô, mất hồn mất vía lẩm bẩm:
- Hiện tại... Phải làm sao bây giờ?
Hắn hoàn toàn mất chủ ý.
Nghĩ đến bản thân thế mà chụp cái mũ đào phạm lên người Lăng Tiêu Túy, lại còn phái người truy bắt, Tứ hoàng tử cảm thấy, mặt trời trước mắt như tối sầm lại...
“Chuyện cười lớn như vậy, lại là do mình làm ra?”
Lăng Tiêu Túy là đào phạm? Vấn đề này nếu truyền ra ngoài, thanh danh hoàng tử của hắn, thực đúng là muốn vĩnh viễn rơi xuống đất. Vĩnh viên biến thành nhân vật chính cho câu truyện cười của thiên hạ!
- Ddienj ahj.
Vị tướng quân dẫn đội tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Vì kế hoạch hôm nay... Chúng ta nhất định phải chủ động tới nhận lỗi, bằng không hậu hoạn vô cùng a...
Tứ hoàng tử tràn đầy thê lương, vô lực nói:
- Cái này... Phải nên làm sao cho phải...
...
Đám người Đông Thiên Lãnh còn chưa kịp uống một chén nước, liền thấy tên “Đào phạm” kia thản nhiên bước vào cửa.
- Đã giải quyết?
Vân Dương hỏi, khẩu khí rất tùy ý.
Đối phương chẳng qua chi là là 500 tên cấm vệ, lệ thuộc vào Tứ hoàng tử, chỉ với chút số lượng đó, sao có thể gây khó dễ cho Lăng Tiêu Túy? Cho nên Vân Dương hoàn toàn không lo lắng.
- Đã giải quyết.
Lăng Tiêu Túy cũng rất đạm mạc, hãi đầu lông mày còn có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười.
Đối với chuyện buồn cười như vậy, đúng là lần đầu hắn gặp được.
- Uống tà, xin mời.
Vân Dương cười ha ha:
- Khó có cơ hội ở cùng Lăng huynh, duyên phận hôm nay, không biết ngày sau còn có thể nối tiếp hay không, nhưng mấy ngày nay, nhất định phải luôn vui vẻ.
...
-----------