Ta Là Chí Tôn

Chương 137 : Tứ đại tìm chết...

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Lăng Tiêu Túy cười ha ha:



- Tiểu tử nhà ngươi, nếu ngươi không chết, có thể xông ra khỏi cái thiên la địa võng đang bủa vây kia, tin rằng sẽ có một ngày nào đó, chúng ta còn gặp lại.



Vân Dương gật gật đầu:



- Nhờ cát ngôn của lão, giang hồ gặp lại. Ta nợ ngươi một nhân tình.



Trong lòng Vân Dương rất rõ ràng.



Lần này Lăng Tiêu Túy xuất mã giải quyết, chính là cho hắn một ân huệ lớn bằng trời



Sau ngày hôm nay, chuyện Lăng Tiêu Túy từng làm khách Vân phủ, lại cùng công tử Vân phủ trò chuyện vui vẻ, tất sẽ trắng trợn lan truyền ra ngoài.



Đến lúc đó, chẳng khác nào trên người hắn tăng thêm một đạo hộ thân phù.



Hành động lần này có lợi cũng có hại, tuy nhiên trong thời gian ngắn, chỉ cần thân phận chân chính của hắn không bại lộ, như vậy lợi nhiều hơn hại!



Sau ngày hôm nay, Lăng Tiêu Túy tất sẽ rời đi. Mà chỉ cần hắn bước ra khỏi cửa Vân phủ, sau này còn muốn gặp hắn, còn khó hơn lên trời!



Thu Vân Sơn ở một bên, lẩm bẩm, trợn mắt, càng nhìn càng thấy lão nhân này không vừa mắt, nhướng mắt hỏi:



- Vị này... Ân, Lăng huynh đúng không? Xin hỏi tôn tính đại danh của Lăng huynh là gì?



Ba người Đông Thiên Lãnh Xuân Vãn Phong và Hạ Băng Xuyên đồng thời liếc mắt nhìn qua.



Gia hỏa có chút ngây thở này, dù tuổi tác có vẻ không nhỏ, nhưng cũng quá ngốc a?



Tại sao dám làm bộ làm tịch như thế?



Liệu có ai thấy người của Tứ gia chúng ta ra ngoài, mà không được cung cung kính kinh? Cho dù là trong lòng có ý khác, nhưng tối thiểu, sự khách khí ngoài mặt vẫn phải có!



Cho dù là vị Mễ chưởng quỹ trong cung kia, quyền lực có thể nói là nghiêng triều chính, không phải là trước mặt họ cũng phải khách khí mà không dám lỗ mãng sao? Mặc dù Long Hổ cao còn chưa đưa tới khụ khụ....



Nhưng gia hỏa này, đến cùng là có lai lịch gì?



Cái thái độ với bọn hắn, không phải là không kiêu ngạo không tự ti, mà là hoàn toàn không đặt trong mắt, thái độ này, quả thực làm người có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục a, thức có thể chịu nhưng thẩm không thể nhịn!



Mắt thấy Lăng Tiêu Túy cùng Vân Dương nói chuyện mang ẩn ý gì đó, không khỏi ra mặt sủa bậy.



Lăng Tiêu Túy nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bốn người Thu Vân Sơn, lại vô thanh vô tức liếc qua Vân Dương.



Vân Dương cúi đầu thưởng trà, giả bộ như không hề nhìn thấy.



Lăng Tiêu Túy nở nụ cười nhàn nhạt:



- Vị công tử này là...



Thu Vân Sơn ngước cổ nói:



- Tại hạ là đệ tử Thu gia, Thu Vân Sơn, lão tiên tinh chắc là chưa nghe nói qua.



Đông Thiên Lãnh quơ cổ:



- Gia là Đông Thiên Lãnh, ngươi có nghe qua danh tự của gia chưa a?




- Mẹ a...



Tâm tứ bốn người khôi phục thanh minh, đồng thời kêu to một tiếng.



Một hồi vừa rồi, thực sự dọa sợ bảo bảo a!



Đệ nhất thiết bản trên đời này, lại bị bọn hắn đâm đầu vào,



Hơn nữa còn là bọn hắn chủ động đâm đầu, tự tìm phiền não, tự chuốc phiền toái, quả nhiên là tự tìm đường chết a!



Nếu không phải có lão đại ở đây... Có lẽ hôm nay bọn hắn trực tiếp ô hô ai tai tại chỗ!



Coi như Lăng Tiêu Túy không thèm thu thập bản thân,nhưng chỉ cần mở miệng hơi tiết lộ, biểu thị một chút bất mãn với bốn người, lại khiến người trong nhà biết được, vẫn sẽ gọn gàng xử lý bốn tên bọn hắn, bồi tội với Lăng đại thần, cầu xin tha thứ, cầu buông tha!



Vừa nghĩ đến đây, bốn người dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Vân Dương, từng tên tuôn lệ:



- Lão đại... Ô ô... Lần này may mà có ngươi...



Vân Dương tức giận trợn trắng mắt:



- Hiện tại đã biết lợi hại đi? Về sau còn dám tùy tiện chơi trò tiện nhân nữa không? Các ngươi cho rằng mình rất ghê gớm a, lệnh bài tứ đại gia tộc cứng lắm sao? Đụng phải một người hung ác chân chính, chút ỷ lại của các ngươi chỉ tính là cái rắm!



Nếu không có hôm nay, lời Vân Dương giáo huấn chỉ sợ sẽ khiến tứ đại công tử khịt mũi coi thường, nhiều lắm cũng chỉ đáp ứng qua loa ngoài miệng, nhưng hiện tại, lại chẳng khác trồng chiều chuông sớm, thể hồ quán đỉnh, đại triệt đại ngộ...



Vân Dương nhìn Đông Thiên Lãnh, giễu giểu nói:



- Vị gia này, về sau còn dám xưng gia hay không?



Sắc mặt Đông Thiên Lãnh xám ngoét, lắc đầu như trống bỏi.



Ba người khác cũng tâm sự nặng nề, nhưng nhớ tới dáng vẻ không ai bì nổi của Đông Thiên Lãnh lúc nãy, lập tức không nhịn nổi mà phì cười.



Mặc dù bốn tên gia hỏa cũng đã khôi phục thành minh, nhưng còn lâu mới tỉnh được hồn, Đông Thiên Lãnh nâng chung trà lên uống nước an ủi, nhưng lại trực tiếp rót lên mặt mình...



Biểu hiện của Thu Vân Sơn càng thêm không chịu nổi, tự như thần hồn ly thể, toàn thân co giật không ngừng, bắp thịt co rút liên hồi.



Trong truyền thuyết, Vân Túy Nguyệt được Lăng Tiêu Túy bảo bọc, hiện tại Lăng Tiêu Túy tới, chân chính xuất hiện trước mặt bọn hắn...



Chuyện này...



Thu Vân Sơn nhớ đến bản thân muốn nạp Vân Túy Nguyệt làm thiếp...



Hắn chỉ cảm thấy trời đất tối xầm lại, không còn một tia quang minh.



- Ta thực là bị mỡ heo làm lu mờ tâm trí...



- Ta thấy, sau này các ngươi đừng tự xưng là tứ đại công tử nữa, có gọi là Tứ đại tìm chết đi...



Vân Dương chẹp chẹp miệng, đột nhiên cảm thấy cái ngoại hiệu này... Quá phù hợp bốn tên gia hỏa này!



...



-----------------