Ta Là Chí Tôn

Chương 138 : Bả tửu vân đoan thượng, y nhiên túy lăng tiêu!

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Vân Dương thấy bốn tên gia hỏa như bị dạo mất hồn này, trong thời gian ngắn còn chưa thể hoàn dương được, dứt khoát tự kiểm tra thu hoạch chuyến đi Bách Trượng hồ vừa rồi.



Có rất nhiều Thiên Thủy Chi Tinh hòa vào thân thể hắn, nhưng Vân Dương vẫn không cảm thấy thân thể có gì biến hóa. Có lẽ chờ bốn tên gia hỏa này đi, hắn vào trong nước mới biết được cho tốt mà thứ đồ chơi này mang lại, dù sao cũng là Thủy chi tinh hoa, tự nhiên phải có nội tình đặc thù, chỗ tốt chính thức chưa hẳn đã có hiệu quả nhanh chóng...



...



Hoàng hôn cùng ngày.



Thiên Đường thành liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn.



Một người áo xanh xuất hiện từ hư không, đến trước cửa Thanh Vân phường.



Vân Dương như có cảm ứng, vội vã lao ra xem xét, vừa nhìn không khỏi kinh hỉ vạn phần, kêu lên một tiếng:



- Lăng đại ca!



Một tiếng gọi này, khiến toàn bộ người trong Thanh Vân phường đếu đột nhiên im bặt.



Người có thể khiến Vân Túy Nguyệt gọi là Lăng đại ca, có thể là ai?



Còn cần phải hỏi sao.



Đương nhiên là người được cả thế gian công nhận là đệ nhất thiên hạ, thần thoại trong truyền thuyết, Lăng Tiêu Túy!



- Nguyện Nhi!



Lăng Tiêu Túy mỉm cười bước vào Thanh Vân phường, khi chất siêu phàm thoát tục tỏa ra xung quang, khiến người gặp không thể không tự giác cúi đầu.



Ánh mắt chỉ quét qua, một luồng áp lực vô hình tức thì bao phủ lấy toàn bộ Thiên Đường thành.



Sau khi thấy Vân Túy Nguyệt vui vẻ vạn phần tiếp đón Lăng Tiêu Túy lên lầu, đám người mới bắt đầu xì xào bàn tán.



- Lăng Tiêu Túy đến rồi! Thực sự đến rồi?



- Hóa ra truyền thuyết là thật, Lăng Tiêu Túy thực sự là đại ca của Vân lâu chủ!



- Lão Thiên a!



- Đây là cứu binh mà Vân Túy Nguyệt mời tới đi.



- Đương nhiên a, nếu là ta là nàng, bị người khi dễ như vậy, cũng sẽ đi mời viện binh...



- Đang làm ăn vui vẻ, đột nhiên bị ép lấy chồng, lại còn làm tiểu thiếp, Vân Túy Nguyệt há có thể không nghĩ biên pháp tự cứu? Nếu ta có chỗ dựa như vậy, ta sớm đã đi mời...



- Bây giờ thì tốt rồi, nhưng người kia trước bức bách Vân Túy Nguyệt như thế nào, giờ chỗ dựa của người ta tới, có trò hay để xem...



- Báo ứng a! Đây chính là hiện thế báo ứng trong truyền thuyết a!
Giữa không trung, đột nhiên vang lên một tiếng hét dài:



- Mạc đạo giang hồ viễn, thùy ngôn hồng trần diêu; bả tửu vân đoan thượng, y nhiên túy lăng tiêu!... Ha ha, không tệ không tệ!



(Chớ nói giang hồ xa, ai nói hồng trần xa. Nâng cốc trên dám mây, vẫn say đến tận trời)



Hạo Nhiên kiếm quang lân nữa trùng thiên, cao đến trăm trượng.



Một thanh âm vang lên trên không trung, dám mây che trời bị một kiếm kia chếm ra một cái động lớn, qua động mây lớn kia, có thể nhìn thấy kiếm quang vọt thăng lên, biến mất vô tung vô ảnh!



Toàn bộ Thiên Đường thành, đột nhiên yên tĩnh!



Cực tĩnh, cực tịnh, cực túc, không khí kiềm chế đến ngộp thở!



Ngay cả những người cảm thấy cuống họng ngứa ngứa, muốn ho khan một cái, cũng sinh sinh nhịn xuống!



Câm như hến!



Khó trách nói “Thần Long yêu kiểu hồng trần diêu” quả nhiên là vậy.



Vọt thẳng lên trời trăm trượng, sau đó xuyên qua tầng mây mà biến mất, thực là chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi.



Đây còn là con người sao?



Nói không chừng người ta hiện tại đã là Lục Địa Thần Tiên đi.



Nhừng vì sao vị thần thoại trong truyền thuyết này lại muốn gây chuyện với Hà lão a? Tuy Hà lão không nắm quyền trong triều, nhưng cũng là hạng người nhân nghĩa hiển hách, đương nhiên, hắn có thể giao phong với Lăng Tiêu Túy, dù chỉ một lát, nhưng sự sắc bén ngoài ý liệu của mọi người có thể thấy được, trên dưới Ngọc Đường, không người có thể vượt qua a? Kể cả hai vị nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng không thể so sánh?!



Còn hình tượng hắc khí kia, là do Hà lão phát ra sao? Có vẻ không giống thứ tốt lành đâu?! Nhất là Lăng Tiêu Túy lại nói, người đang làm trời đang nhìn, cái gọi là những chuyện phát rồ đến cùng có ý gì? Điểm này không thể không khiến có người hoài nghi, lại khiến người phải suy nghĩ sâu xa!



...



Sau kịch chiến, Hà phủ.



Tất cả đều trở nên hỗn loạn, phòng ốc, cây cối hoàn toàn sụp đổ, chủ nhân Hà phủ, Hà lão đang thống khổ ôm ngực ngồi giữa đám hỗn độn, sắc mặt trắng bệch.



Phốc phốc phốc liên tục phun ra mười mấy ngụm máu tươi, râu bạc nhuộm đầy máu tươi, tinh khí thần như bị rút cạn.



Nếp nhăn trên mặt lại càng thêm sâu, trên ngực có một vết kiếm, nhưng lại là vết kiếm ngay cả da thịt cũng không cắt vào được.



Nhưng tự bản thân Hà Hán Thanh biết, thương tổn do đạo kiếm quang này đem lại, không có thời gian mười năm, tuyệt không thể tốt lên được. Mà trong mười năm này, lão không thể vận dụng cao giai huyền khí.



...



--------------