Ta Là Chí Tôn

Chương 143 : Anh hùng không nên tuyệt hậu

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Nội dung ẩn chứa trong bộ công pháp kia, quả nhiên là chữ chữ như châu ngọc, câu câu sâu sắc, so với công pháp huyền khí mà nàng thường nhìn thấy, thực sự cao minh hơn vô số lần, càng nhìn, càng thêm kinh hãi, càng phát hiện bộ chỗ tinh diệu của bộ công pháp này.



- Bộ công pháp này, thực quá quý giá.



Ngọc thủ trắng noãn của Thượng Quan Linh Tú nắm chặt lấy Tam Tài công pháp:



- Ta sợ, không chịu nổi, Thượng Quan tướng môn cũng không đảm đương nổi.



Vân Dương nhíu mày, nói:



- Câu nói này của Linh Tú ty có chút quá nặng, dù gì ngươi cũng là nữ nhi giang hồ, vẫn là sảng khoải một chút thì tốt hơn!? Bộ công pháp này ở trong tay ta cũng vô dụng, ngươi còn khách khí với ta làm gì? Khách khí nữa, chính là dối trá a.



Rốt cụ Thượng Quan Linh Tú không nhịn được mà bật cười, khôi phục lại tính tình cởi mở trước kia, nói:



- Tốt, ta nhận, Vân tiểu đệ, nhân tình này của ngươi, ta nhớ kỹ!



Vân Dương mỉm cười nói:



- Thượng Quan tướng môn có thể nhận quà tặng của ta, chính là cho ta thể diện thật lớn mới đúng. Bất quá, Linh Tú tỷ, từ nay về sau, ngươi không thể huấn luyện chúng như vậy nữa, hết thảy phải lấy tu luyện huyền khí làm đầu. Còn cần phải chú ý đến phương diện thiên tài địa bảo, huyền thạch tinh thạch cùng với những thứ có thể gia tăng huyền khí, đùng rồi, còn có thịt huyền thú, đây chính là món chính không thể thiếu cho bọn chúng bổ sung huyền khí a. Mấy thứ này, đối với cao cấp tu giả, phi thường trọng yếu, tuyệt không thể để sơ hở.



Thượng Quan lu trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói:



- Ta đã hiểu! Vân Dương, nếu có một ngày Thượng Quan tướng môn có thể trọng chấn vinh diệu, đều là nhờ tối nay ngươi ban thưởng!



- Linh Tú tỷ nói quá lời.



Vân Dương thong dong mỉm cười:



- Nếu như thế, ta liền xin cáo từ. Ngươi cũng về sớm một chút, sau này cũng không cần vất vả như vậy, ai, nói không vất vả, kỳ thực ngày sau ngươi chỉ sợ sẽ phải càng vất vả hơn a, bởi tài nguyên cần cung cấp cho mấy gia hỏa này, chính là một con số thiên văn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt a.



- Đa tạ.



Thượng Quan Linh Tú vươn người đứng dậy, cung kính thi lễ với Vân Dương một cái.



Vân Dương cười ha ha một tiếng, quay người thản nhiên mà đi, thân ảnh cao lớn, tỏng giây lát liền biến mất trong màn đêm.



Thượng Quan Linh Tú nhìn hướng mà Vân Dương biến mất, khe khẽ thở dài, lập tức, sắc mặt lại khôi phục lại vẻ kiên cường hàng ngày, quát:



- Đều tới đây! Chúng ta về nhà!



- Thật sao thật sao?
“Các tướng quân xuất phát sớm, đã đến trong phạm vi năm trăn dặm quanh Thiên Đường thành...”



“Người Lăng Phong các mà Tôn thường muốn kiểm tra, trước mắt đã có mấy người từng xuất hiện, nhưng Thủy Vô Âm vẫn chưa từng hiện thân, hoài nghi đã rời khỏi Thiên Đường thành. Trước mắt đang mở rộng phạm vi điều tra.”



“Gần đây, có không ít nhân sĩ giang hồ không rõ lại lịch tiến vào Thiên Đường thành, sau đó chia thành tốp nhỏ, biến mất trên phố. Cần xem xét kỹ?”



“Mấy năm nay, thảo nguyên không ngừng có động tác, chiến lực cũng tiến tới đỉnh phong. Thuộc hạ đoán chừng, khog tránh khỏi một trận chiến.”



“Đông Huyền, Đại Nguyên, Thiên Tứ và một số quốc gia đều chuẩn bị sẵn sàng xuất chinh, điều động toàn bộ lực lượng vận chuyển lương thảo, đối ngoại tuyên bố làm phong phú quốc khố, ứng phó đại hạn hàng năm, mục đích thực sự...”



...



Vân Dương mở Cửu Thiên lệnh re, vô số tin tức lít nha lít nhít hỗn loạn, không ngừng nhảy lên.



Sau khi Vân Dương tìm đọc tin tức một phen, nhất thời phát giác được mùi thuốc súng chiến tranh nồng nặc đang chĩa vào Ngọc Đường.



Đối với động tĩnh của quân đội các nước khác, thứ mà quân đội Ngọc Đường biết được còn nhiều hơn hắn biết, nhưng tin tức mà hắn nắm được, triều đình cũng đã sớm biết.



Nhưng lấy cơ trí không khéo của bệ hạ, lại tới bây giờ vẫn không có phản ứng, không thể không nói là khác thường.



Quân đội chỉ có ba vị đại soái như Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cùng Thiết Tranh hô hào, thế lực đơn bạc, càng thêm có quan văn toàn triều ngăn trở, tình thế thực không thể lạc quan cho nổi.



Mà điều khiến Vân Dương cảm thấy không thể hiểu nổi, chính là thái độ cực đoan của quan văn toàn triều.



Dù cho là văn nhân không thíc chinh chiến, chán ghét quân nhân, dù cho là chính khách vì độc quyền mà chèn ép quân đội, nhưng tình thế nguy hiểm rõ rành rành trước mắt, chảng nhễ bọn chúng không chút nhìn ra? Vì sao tuyệt đại đa số người còn muốn phản đối chuẩn bị chiến tranh như thế?



Thực sự là kỳ quái.



Vân Dương không tin quan văn cả triều đều có ánh mắt thiển cận, hay là hạng người tham vọng danh lợi như thế, hắn không khỏi tập trung rất lâu trên động tĩnh của quan văn, trong lòng không ngừng suy nghĩ:



- Chuyện này, có phải là liên quan đến Hà Hán Thanh kia không?



- Chẳng nhẽ người này vẫn luôn âm thầm điều khiển Ngọc Đường quốc? Hoặc nói, đại hắc thủ sau Thiên Đường, liệu có phải là Hà Hán Thanh kia không?!



- Còn phía hoàng đế bệ hạ, chỗ hắn rốt cục xảy ra chuyền gì?



Vân Dương càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu.



...