Ta Là Chí Tôn

Chương 144 : Ta có chuyện gấp

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


- Mấy điều này, sợ là phải tự mình xuất thủ tìm hiểu mới được...



Vân Dương hạ quyết tâm, sau khi lựa lại mấy tin tức quan trọng, lại đem Cửu Thiên lệnh đặt một bên.



Lại bắt đầu dốc lòng luyện công, tăng cường thực lực.



Lại qua một ngày một đêm.



Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đối với sự trầm mặc của Vân Dương trong thời gian này cũng đã sớm quen thuộc, lúc này cũng đang từng bước tiến hành chuyện của mình.



Chỉ là, ngẫu nhiên quét mắt nhìn về phía phòng Vân Dương, trong ánh mắt lại mang theo mấy phần lo lắng.



Có lẽ, cả thế gian này, chỉ có hai người họ mới biết áp lực mà Vân Dương phải gánh lớn đến chừng nào.



Nó nặng nề vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người.



Cho đến khi Vân Dương bước ra khỏi cửa, nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Phương Mặc Phi.



- Có chuyện gì?



Vân Dương nghiêng đầu qua hỏi:



- Cứ việc nói không sao.



Phương Mặc Phi ngập ngừng hồi lâu, rốt cục nói:



- Không có chuyện gì.



Vân Dương nhíu nhíu mày, cầm khăn lông lau lau mặt, bình tĩnh nói:



- Là ba huynh đệ kết bái họ Hồ kia tìm tới ngươi, hay là người của Sâm La đình tìm tới ngươi?



Phương Mặc Phi cười khổ một tiếng.



Vân Dương gật gật đầu:



- Ân, là Sâm La đình đúng không? Là muốn ngươi giết người? Hay là để ngươi rời khỏi ta, về lại giang hồ?



Phương Mặc Phi thở dài một cái thật sâu, nói:



- Lần này là một trong Thập Điện đại vương muốn đến Thiên Đường thành, cũng không biết họ thế nào mà tìm được ta, muốn ta.. Rời khỏi nơi này.



Thần sắc Vân Dương không hề biến đổi:



- Ý ngươi thế nào?



- Đương nhiên ta không muốn rời khỏi công tử!



Phương Mặc Phi xoắn xuýt nói:



- Nhưng... Tần Quảng Vương đại nhân có thủ đoạn thông thiên triệt địa, ta sợ, sẽ mang đến phiền phức cho công tử.



Vân Dương lạnh nhạt nói:



- Chờ Tần Quảng Vương đại nhân của ngươi đến, nói cho hắn biết, ta muốn gặp hắn một lần.
Ầm ầm!



Lão Nguyên soái kinh hãi xô ngã các ghế, cả người ghé sát dưới đất, gương mặt mo trở nên trăng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dương, trong lúc nhất thời không nói thành lời.



- Lão Nguyên soái không thể kích động, đây là lời Lăng Tiêu Túy nói, cũng không phải ta nói.



Vân Dương cuống quít giải thích.



- Lời ấy là thực?!



Thu Kiếm Hàn từng chữ hỏi, thân thẻ trào ra một cỗ sát khí, khiến người nhìn vào như thấy núi thây biển máu:



- Khó trách, trong thời gian này, sắc mặt bệ hạ phát bụi, lão phu còn tưởng là do suy nghĩ mệ nhọc... Hừ, thật to gan!



Vân Dương cúi chấm com đầy, khống nói.



Lúc này nói nhiều sai nhiều, vẫn là im miệng không nói thì tốt hơn.



- Nếu Lăng tiên sinh đã nhìn ra, như vậy...



Lão Nguyên soái bắt lấy tay Vân Dương, vội vàng hỏi.



- Hắn lưu lại ba viên thuốc, lại cũng không nói nhất định có hiệu quả, dù sao mới chỉ nhìn thoáng quá, điều quan sát được quá ít...



Vân Dương có chút thấp thỏm nói:



- Thế nhưng việc này can hệ trọng đại... Ta cũng thực sự khó tìm được người khác để thương lượng...



- Việc này mà ngươi còn muốn tìm người khác thương lượng?



Thu Kiếm Hàn trừng lớn hai mắt, trầm mặt đi đi lại lại trong phòng, rốt cục vung tay, chém đinh chắt sắt nói:



- Vấn đề này, thà tin là có, không thể không tin! Đi, ngươi theo ta lập tức tiến cung!



Vân Dương giật này mình:



- Cái này... Ta...



- Ngươi không vào cung không được!



Lão Nguyên soái trầm mặt:



- Lời Lăng Tiêu Túy nói, có thực là hắn nói hay không cũng chưa biết, thuốc, có thực hay là giả, thậm chí ba viên thuốc trong lời ngươi nói, đến cùng là thuốc hay là độc, tất cả tin tức đều là do ngươi nói ra! Ngươi muốn buông tay mà đi như vậy, chuyện này, bất kể như thế nào cũng không có khả năng!



Vân Dương lộ vẻ mặt đau khổ:



- Ta đã sơm nhắc bản thân không nên dính vào mấy chuyện này, việc không liên quan đến mình vốn nên tránh thực xa a... Ai, lần này bị lão gia hỏa kia hại khổ...



Đang nói chuyện, đã bị Thu Kiếm Hàn kéo soành soạch ra khỏi đại sảnh, liên tiếp nghe được tiếng mệnh lệnh.



- Chuẩn bị ngữa! Không đúng, chuẩn bị kiệu! Tiến cung!



- Nhanh nhanh nhanh