Ta Là Chí Tôn

Chương 147 : Hảo hài tử

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Hảo hài tử



Thu Lão Nguyên soái im lặng hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.



Cái cảm giác hữu lực khó làm của lão, kỳ thực chính là hữu tâm mà vô lực, sự bất lực thất bại đó, cơ hồ khiến vị thống soái vô địch trên chiến trường này lập tức sụp đổ!



Hiện tại, đúng là không thể làm!



Nếu lão dám trực tiếp vén bức màn đen này lên, chỉ sợ Ngọc Đường sẽ lập tức chia năm sẻ bảy!



Dù Vân Dương nói còn cố kỵ giữ ý lại, nhưng Lão Nguyên soái chinh chiến bao năm, há có thể không nghe hiểu ý ẩn sâu trong đó?



Có thể tồn tại trong hoàng cung, quanh năm độc hại Hoàng đế mà vẫn chưa bị phát hiện, điều này đại biểu cho cái gì? Ý nghĩa như thế nào?



Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tự thấy không rét mà run!



Lão Nguyên soái trầm mặc ngồi một bên, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, hận trời không mắt, hận đất không lòng.



Sau một hồi, hoàng đế mơ màng tỉnh lại, vừa mở to hai mắt, theo bản năng đưa tay lên ray ray mi tâm của mình, nhưng nửa đường bỗng nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên, đột nhiên dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn chằm chằm vào Vân Dương:



- Vân Dương, thủ pháp đấm bóp của ngươi thật diệu, Trẫm không còn khó chịu như trước nữa... Hơn nữa, vừa rồi ngủ rất ngon, cảm giác, như đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, trong thời gian gần đây, đây là giấc ngủ mà Trâm thấy nhẹ nhàng vui vẻ nhất.



Vân Dương cười cười:



- Nếu Bệ hạ thích, tiểu chất có thể tùy thời đến giúp bệ hạ thư giãn thân thể, nghĩa bất dung từ.



- Ha ha...



Hoàng đế Bệ hạ cời rất vui vẻ, gật đầu nói:



- Chỉ sợ là thực đúng không thể không làm phiền ngươi.



Lão Nguyên soái ở một bên, mặt trầm như nước Bách Trượng hồ, nói:



- Vân Dương, hiện tại cũng không còn chuyện của ngươi, lão phu sai người đưa người xuất cung trước, lão phu còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Bệ hạ.



Vân Dương biết, chuyện tiếp theo mà Lão Nguyên soái muốn nói với Hoàng đế Bệ hạ là đại sự liên quan đến căn cơ của đế quốc, hắn còn ở đây, hiển nhiên là không thích hợp, hơn nữa, trong đó cũng bao hàm một phần ý nghĩa muốn bảo vệ hắn, Vân Dương thuận thế đứng dậy:



- Vậy tiểu chất liền cáo từ, bái biệt Bệ hạ.



Hoàng đế Bệ hạ dùng ánh mắt thường thức nhìn Vân Dương, nói:



- Cũng tốt, sau này nếu rảnh rỗi, có thể thường xuyên vào cũng chơi một chút, có đôi khi, Trẫm cũng thấy tịch mịch cực kỳ.



- Vâng.



Vân Dương đáp ứng một tiếng, lúc thối lui ra đến cửa ra vào, rốt cục hắn vẫn không nhịn được kích động mà hỏi:



- Xin hỏi Bệ hạ, bức chân dung sau lưng ngài, là chân dung của Bệ hạ lúc còn trẻ sao? Thực rất đẹp trai!




Trong chốc lát, Hàn Vô Phi liền lộ ra vẻ chật vật, giận dữ nói:



- Ngươi nói bậy, ta uy hiếp ngươi lúc nào?



Vân Dương cười lạnh:



- Thế nào, thẹn quá hóa giận a? Muốn động thủ sao?



Hàn Vô Phi giận giữ, cất cao giọng nói:



- Ngươi nói cho rõ ràng, Hàn Vô Phi ta uy hiếp ngươi lúc nào? Việc này liên quan đến danh dự của thái tử, vô luận thế nào Hàn mỗ cũng phải phân định rõ ràng với ngươi.



Vân Dương nói:



- Xin hỏi, vì sao thái tử điện hạ muốn tìm ta? Tìm một người tự do, một tên hoàn khố?!



Hàn Vô Phi nhìn những người xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai, không khỏi có chút chật vật:



- Ta sao biết thái tử tìm người làm gì? Chuyện của chủ thượng, há lại cần thông báo cho thủ hạ chúng ta!



- Từ vừa mới từ hoàng cung đi ra, thái tử điện hạ liền muốn tìm ta, hắn muốn làm gì? Ta vừa mới tỏ rõ lập trường trung lập, ngươi đã có thể về báo cáo, tại sao nhất định phải muốn ta đứng thành hàng?



Vân Dương lại hỏi.



- Thái tử điện hạ nhìn xa trông rộng, việc cần làm đều là đại sự, Hàn mỗ sao có thể phỏng đoán, điều duy nhất có thể làm là hoàn thành nhiệm vụ thái tử phó thác, không phải chỉ vì báo cáo cho xong việc!



Hàn Vô Phi hừ lạnh.



- Đây không phải là nói, ta mới đi từ hoàng cung ra, thái tử điện hạ liền muốn tìm ta thương lượng đại sự, nếu ta không tiến vào hoàng cung, thái tử sẽ không tìm ta thương lượng đại sự, đúng không?



Vân Dương tiếp tục kéo chủ đề xa tới mấy chục vạn dặm.



Đề tài này, quá nhạy cảm.



Hàn Vô Phi cẩn thận lựa từ trả lời, sớm đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc này càng đổ mồ hôi đầm đìa, cố gắng đáp lại:



- Thái tử điện hạ chỉ là muốn mời Vân công tử đi qua thương lượng đại sự, dù Vân công tử không tiến cung, cũng sẽ...



- Vân Dương ta cũng đã ở Thiên Đường thành bao năm, trước đó sao không thấy thái tử muốn tìm ta thương lượng đại sự? Ta vừa mới tiến cung, lại liền muốn tìm ta thương lượng? Xin hỏi là thương lượng chuyện gì? Ngoại trừ chuyện hôm nay, còn có chuyện gì để mà thương lượng với một người không chức không quyền như ta, với tên hoàn khố như ta lại có quan hệ gì?!



Vân Dương không nhường một bươc, từ đầu đến đuôi, đều đem mấy từ “Ta tiến vào hoàng cung” “ta là người tự do, ta là hoàn khố” dính chặt lên trên miệng.



Biểu lộ: các ngươi tìm ta, là có mục đích khó nói!



---------------



Phóng tác: xonevictory