Ta Là Chí Tôn
Chương 152 : Tùy hứng đắc tội người
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Tùy hứng đắc tội người
Ánh mắt Vân Dương chớp động:
- Nếu Thái tử điện hạ đã có nhã hứng như thế, tại hạ tự nhiên cung kính cho bằng tuân mệnh. Bất quá, lần này nên để tiểu đệ làm chủ mới là hợp lý, đến, chúng ta đi Thanh Vân phường một chuyến, ta tương đối quen với bên kia.
Hàn Vô Phi quát lạnh nói:
- Lớn mật! Thái tử điện hạ là thân phận như thế nào, sao có thể cùng ngươi đến cái chỗ không sạch sẽ, đầy rẫy thanh sắc khuyển mã thấp hèn kia?
Lấy thân phận của Thái tử điện hạ, nếu thực đi Thanh Vân phường, ngày mai nhất định bị Ngự sử vạch tội.
Thanh Vân phường dù có thanh bạch chừng nào, chính thống chừng nào, nhưng đối ngoại mà nói, thanh lâu, chính là thanh lâu.
Sẽ không bởi vì ngươi không bán xác thịt mà không phải bán mình!
Nhưng, câu nói của Hàn Vô Phi, quả thực quá khó nghe.
Vân Dương nghe vậy lạnh lùng cười nói:
- Nếu Thái tử điện hạ không muốn đi, hoặc là không thể đi, nói thẳng một tiếng là được. Cần gì phải xỉ nhục người ta như vậy? Ta mời Thái tử uống rượu, ta dùng tiền ta làm chủ, tất cả đều là thành ý của ta, làm sao, ta thành tâm mời khách cũng không được sao?
Lông mày Thái tử điện hạ nhíu lại.
Một người bên cạnh hắn cúng nhanh chóng xuất mã, mỉm cười cung kính nói:
- Như vậy, Vân công tử có chỗ không biết, lấy thân phận của Thái tử điện hạ, nếu đi Thanh Vân phường, khó tránh khỏi có chỗ tổn hại danh dự... Vân công tử không phải quan viên triều đình, đối với chuyện này có chỗ không rõ, cũng là bình thường, bình thường, bình thường, ha ha...
Lông mày Vân Dương nhướn lên:
- Các hạ nói như vậy, ý là ta không có tương lai, tự cam đọa lạc? Thậm chí càng nói ta lôi kéo Thái tử điện hạ cùng nhau sa đọa, rắp tâm bất lương hả?
Lời vừa nói, toàn trường đều chấn kinh, chẳng ai ngờ rằng ngôn tử của Vân Dương có thể sắc bén như vậy, càng không nể mặt mũi như vậy, người vừa lên tiếng giải vây, sắc mặt trở nên đỏ tía uất nghẹn, cứ vậy mà bất động sợ hãi!
Trong lời của hắn, đúng là có ý như thế, nhưng, lời như vậy, ai lại vạch trần ngay như thế?
Sắc mặt Thái tử vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng cười nói:
- Vân công tử, chuyện này phải nói đến, đối với danh tiếng của Thanh Vân phường, Cô cùng đã biết từ lâu, chỉ là do thân phận hạn chế mà không tiện tiến đến, Vân công tử phong lưu tiêu sái, tự do tự tại, vô câu vô thúc, mới thực là tiêu dao tự tại, Cô hâm mộ còn không kịp.
Vân Dương nói:
- Lời Thái tử nói, quả thực bội hiển khí độ nhất quốc Thái tử, Vân Dương bội phục vạn phần. Bất quá, hai con chó bên cạnh ngươi này, nói chuyện quả thực khiến người tức giận, một tên ăn nói lỗ mãng, một tên châm chọc ta ăn chơi sa đọa. Hàm ý trong đó, Vân mỗ không ngốc, thế nào không hiểu? Chỉ là, Thái tử điện hạ mang theo hai người như thế, thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ sớm muộn, hai tên này cũng sẽ gây họa cho ngươi, không thể giúp ích cho Thái tử, chỗ tốt duy nhất, nói chung chỉ có thể giúp Thái tử điện hạ hạ phong độ mà thôi.
Hai người kia biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Vân Dương tiếp lời:
Hắn híp mắt cười cười”
- Bách tính có một câu tục ngữ: khen đứa nhỏ, chính là khen người lớn. Mà câu nói này, đối với Vân Hầu, cũng có thể áp dụng, lúc đó, coi như không thể lôi kéo Vân Hầu, chí ít, Vân Hầu cũng sẽ không chủ động đối địch với Thái tử điện hạ!
Lúc này Thái tử mới thực sự thông suốt, cười nói:
- Diệu! Diệu! Kế sách của tiên sinh, quả nhiên tuyệt diệu, nước cờ này quả là không đánh mà thắng, tiên sinh thực sự là phụ tá đắc lực của Cô, cánh tay đắc lực của Cô!
- Không dám, không dám.
Văn sĩ trung niên nở nụ cười nhàn nhạt.
...
Vân Dương nhìn Thái tử vẫn đang có duy trì vẻ mặt ung dung rời đi, hai mắt hắn trở nên đẹn kịt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó, trực tiếp quẹo vào Thanh Vân phường.
Nguyên nhân mà Vân Dương làm như thế, vị văn sĩ trung niên kia chỉ nói đúng một nửa.
Mà một nửa còn lại...
...
- Ta không muốn ở chung với mấy tên hoàng tử này, chỉ là vì trong lòng thấy khó chịu, không thích...
Vân Dương lầm bẩm nói:
- Lão đại ở ngoài dục huyết chiến đấu, xuất sinh nhập tử không biết bao nhiêu lần, quần áo trên người... Vốn phải là... Hắn! Hừ!...
Đối với chuyện này, Vân Dương thực có chút trẻ con, có chút tùy hứng.
Hắn biết rõ, nếu dựa thế, giả dối với đối phương, tuy đối với kế hoạch của hắn có lợi ích rất lớn, nhưng hắn căn bản cũng không muốn sửa lại tính cách của bản thân.
Đắc tội với ngươi thì làm sao?
Ta chính là không quen nhìn bộ quần áo này mặc trên người ngươi! Thì sao! Dù ngươi là người tốt, ta cũng không thích nhìn!
Ta tùy hứng, thì sao!?
...
------------
Phóng tác: xonevictory