Ta Là Chí Tôn

Chương 151 : Thái tử cản đường

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Thái tử cản đường



Sắc mặt chúng nữ cùng trở nên tái nhợt.



Thể thể mềm mại của Kế Linh Tê lung lay một cái, nhưng vẫn không quên đưa tay đỡ Nguyệt Như Lan:



- Lan tỷ!



Ánh mắt Nguyệt Như Lan xám tro như người chết.



Nàng lẩm bẩm nói:



- Kế Lăng Phong, đến cùng ngươi... Ở đâu?!



Nguyệt Như Lan vừa nói xong mấy câu, đột nhiên ho khan một tiếng, một ngụm máu đỏ tươi kiều diễm phun ra từ môi đỏ, nàng cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh. Thời gian tìm kiếm lâu như thế, Nguyệt Như Lan sớm đã hao tổn tâm lực quá độ.



Sở dĩ nàng còn có thể kiên trì mà chưa sụp đổ, cũng chỉ bởi, trong lòng còn có một hy vọng mong manh.



Nhưng, từng tin mang đến hy vọng cho nàng, sau khi xác thực đều là giả, từng cái hy vọng vỡ nát như bọt biển, dấu chân của Nguyệt Như Lan đã sớm đạp nát nửa cái đại lục, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa từng có thu hoạch đáng kể.



Lần hy vọng vỡ nát này, tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, rốt cục khiến nàng không thể chống đỡ nổi.



Vành mắt Kế Linh Tê đỏ lên, ca ca, đến cùng ngươi ở đâu?



Vì sao tìm khắp thế giới, nhưng cũng không tìm thấy ngươi?



- Bây giờ, chúng ta phải làm gì?



Ngọc Hương Nhi run giọng hỏi.



Thân thể mềm mại của Kế Linh Tê đột nhiên cứng ngắc, cơ thể như mất tất cả sinh lực.



Trong lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật mềm yếu.



Từ khi ca ca mất tích, thời gian này Như Lan tỷ luôn bồi bạn, an ủi nàng, nhưng lúc này Như Lan tỷ cũng đã ngã xuống. Đột nhiên khiến nàng sinh ra một cảm giác chán trường, trời đất tuy lớn, nhưng lại không có một người có thể dựa vào, gần như bản năng nói mớ:



- Nên làm cái gì? Chúng ta nến đi đâu...



Trong lòng đột nhiên thất chua chua, nước mắt chảy ròng ròng.



Ngọc Hương Nhi ngập ngừng nói:



- Chúng ta đã ra ngoài lâu như vậy...bây giờ, gia tộc muốn ta trở về... Nếu không, Linh Tê, ngươi cùng Lan tỷ đến nhà ta chơi một thời gian a? Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, chắc chắn sẽ có chuyển cơ...



Hạ Vũ Hàn cũng thấp giọng nói:



- Người trong nhà ta cũng muốn ta trở về, trước đó cũng đã thúc dục nhiều lần... Linh Tê, chúng ta cứ tìm kiếm mà không có mục đích như thế, cũng không giải quyết được vấn đề a...




- Phong phạm hoàng gia của Thái tử, mới là càng làm cho Vân Dương say mê không thôi. Nghe nói, thái tử điện hạ là người khiêm tốn, cầu tài như khát nước, đối nhân xử thế, xưa nay chưa từng ra vẻ, hôm nay vinh sự được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, đây mới là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy hơn nghe danh.



Thái tử điện hạ cười nói cởi mở:



- Thiên hạ này chính là thiên hạ của người trong thiên hạ, các gọi là Hoàng gia, bất quá chỉ là thay trời tuần thú, thay mặt vạn dân mà làm người chủ trì mà thôi, sao dám nói tới ra vẻ? Vân công tử thật biết nói đùa.



Vân Dương cười ha ha một tiếng:



- Bất quá, thái tử điện hạ ngăn cản tại hạ như thế, không biết là có việc gì sai bảo?!



Mặt mũi Thái tử tràn đầy vẻ chân thành tha thiết:



- Cô vẫn muốn gặp mặt Vân công tử một lần, cho nến mấy ngày hôm trước có phái người đi mời. Không nghĩ tới, thuộc hạ lại hiểu lầm ý Cô, có chỗ không phải với Vân công tử, việc này Vân công tử không sai, cũng không trách thuộc hạ của Cô, chỉ trách Cô không nói chuyện rõ ràng. Hôm nay đã có duyên gặp mặt, Cô đương nhiên muốn trò chuyện với Vân công tử một chút, giải thích kỹ càng chuyện lúc trước.



Nói, thế mà Thái tử nghiêm túc đứng thẳng, thanh âm trong sáng nói:



- Vân công tử, xin lỗi. Chuyện hôm trước, là do Cô không đúng.



Một bên, sắc mặt Hàn Vô Phi cũng biến đổi.



Mặc dù lòng trung thành của hắn thuộc về Tứ Quý lâu, cũng không phải thực sự bán mạng cho Thái tử. Nhưng một phen diễn xuất của Thái tử, lại khiến hắn không kìm mà cảm thấy cảm kích.



Coi như hắn biết rõ, đây là Thái tử đang làm ra vẻ, muốn thu mua lòng ngươi, nhưng nhìn thái độ khiêm nhường đó, nhất quốc thái tử có thể giả vờ như vậy, cũng thực không dễ dàng.



Quả nhiên là người có thể làm chuyện người khác không thể làm, nhịn chuyện người khác không thể nhịn!



Vân Dương né người sang một bên, nói:



- Thái tử điện hạ nói quá lời, coi như Thái tử không nói, mọi người cũng đều rõ chuyện ngày hôm đó chỉ là chuyện hiểu lầm nhỏ, không cần trịnh trọng, khoa trương như vậy.



Thái tử điện hạ mỉm cười, nhưng trong lòng lại oán thầm không thôi: hiểu lầm nhỏ? Chính cái hiểu lầm nhỏ của ngươi, khiến Cô mấy ngày nay vô cùng có chịu, sắc mặt văn võ bá quan nhìn Cô đều mang theo mấy phần ngờ vực, phỏng đoán...



Cơ hồ đem Cô gác trên lửa mà nướng.



Cái hiểu lầm nho nhỏ của ngươi, nói ra thì rất nhẹ nhàng, thế như Cô có thể không cẩn thận đối đãi sao? Phải gióng trống khua chiêng, trịnh trọng làm việc mới có thể lộ ra khí độ của Cô, chứng minh Cô hoàn toàn không có ý xấu!



Oán thầm thì oán thầm, sắc mặt Thái tử vẫn hòa nhã như trước, cởi mở nở nụ cười:



- Nếu Vân công tử không thấy phiền, như vậy, tương phùng chi bằng ngẫu ngộ, Vân công tử có nhã hứng uống với Cô một chén?



...



-------------



Phóng tác: xonevictory