Ta Là Chí Tôn
Chương 160 : Các huynh đệ, có rượu
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Các huynh đệ, có rượu
Trừ Thảo Nguyên Lang và Nam Cương bộ lạc không có tới, tất cả những quốc gia còn lại trên đại lục đều có cử người tới, hơn nữa số người tới còn không ít.
Hơn nữa, mỗi một vị tướng quân đều không ngoại lệ đưa ra một yêu cầu.
“Rượu mừng của tướng quân, có thể lưu lại trăm vò hay không? Bản tướng thỉnh cầu Thiết tướng quân có thể nể mặt. Huynh đệ bổn quốc không thể đến phó yến, vô luận sinh tử đều muốn uống một chén rượu thuộc về quân nhân này!
“Rượu mừng của Thiết nguyên soái, có thể lưu lại ngàn cân hay không? Nam nhi bổn quốc... Không thể đến, đều đang trông mong!”
Nhớ tới những lời này, Thiết Tranh có một cảm giác muốn chửi má nó.
Rượu cho huynh đệ trong nước ta còn không mua nổi, lại còn muốn lưu lại cho các ngươi? Không thấy suy nghĩ quá nhiều a?
Rượu, tự nhiên là có.
Chỉ cần có bạc, đừng nói mấy trăm vạn cân rượu, coi như muốn mấy ngàn vạn cân rượu cũng có thể mua được!
Chỉ riêng những nhà nấu rượu, quán rượu của Ngọc Đường, đâu chỉ dùng con số ngàn vạn nhà để tính?
Đối với rượu mừng cưới của Thiết nguyên soái, tất cả quán rượu đều vui lòng bán ra!
Nhưng, thế nhưng, thế nhưng là, vấn đề là ở chỗ... Thiết Tranh không có nhiều tiền để thanh toán như vậy!
Tiệc cưới của Thiết Tranh, oanh động tất cả các quan đội đế quốc trên đại lục, mà rượu dùng trong tiệc cưới cũng không thể dùng loại vớ vẩn, dù cấp bậc hơi thấp, cũng không thể lấy ra chiêu đãi khách nhân được, dù sao, lần tiệc cưới này, có thể coi là quốc thể của Ngọc Đường!
Tất cả các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội các nước đã đến gần đủ!
Không lấy ra được rượu ngon, sao có thể mời bọn họ?
Nếu quả thực dùng loại rượu một lượng có thể mua mười cân... Chẳng nhẽ muốn tất cả số tướng lãnh của quốc gia đối địch uống tới chết ở chỗ này sao?
Đúng thực là chuyện có thể xảy ra nếu cứ uống bừa a!
Rượu ngon có thể đăt lên bàn tiệc cưới, coi như rẻ nhất cũng phải là loại mười lượng một cân!
Mà coi như lấy loại mười lượng một cân này, toàn bộ tiệc cưới cần ít nhất 200 vạn cân rượu!
Vậy cũng phải mất tới 20 triệu lượng bạc!
Thiết Tranh lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Dù hắn có đem... Quần khố đi bán... Cũng không thể thu được số tiền lớn như vậy.
Vì việc này, Thiết đại soái trong thời gian này, mỗi ngày đều trong tình trạng sầu mi khổ kiếm, lúc nào cũng thở ngắn than dài.
Bệ hạ vừa mới quyên tiền... Đã móc rỗng túi của mọi người, ngay cả việc hắn muốn vay tiền cũng không có chỗ để vay...
Hắn không hối hận về quyết định lúc trước, chỉ là đang rầu rĩ!
Bạc a!
Bạc a!
Có đôi khi Thiết Tranh không ngủ được, hắn nghĩ: nếu không phái hai vạn người, chi mười phương hướng đi diệt trừ thổ phỉ?
Cái kia... Cũng có thể xem là một con đường kiếm tiền, một phương pháp giải quyết a...
Xế chiều hôm đó.
Quân đội xuất động nhân mã, phối hợp với thương hội của Mã gia, hộ tống xe rượu liên tục đưa vào trong phủ đệ Thiết Tranh.
Hai kho hàng lớn trống rỗng, trong thời gian một chén trà liền bị đổ đầy.
Sau đó là trong viện, một đám hán tử như rồng như hổ, bê bê xếp xếp vò rượu, chỉnh chỉnh tề tề, vững như đại sơn!
Cả viện đều đựng đầy rượu, không gian trống còn không đến một phần ba.
Nhưng vẫn chưa đủ, Thiết Tranh dứt khoát cho người san bằng một mảnh đất, quân doanh đóng bốn phía, trử rượu bên trong.
Mãi cho đến khi hoàn toàn xong xuôi, 1000 tướng sĩ đổ mồ hôi như tắm.
- Tranh thủ thời gian mở vài hũ rượu, các huynh đệ đã vất vả, chúng ta uống trước một phen. Sung sướng vui vẻ.
Thiết Tranh nói rồi liền muốn đi lấy rượu.
Sau đó, hai tên thân vệ đột nhiên nhào tới ôm lấy chặt lấy Thiết Tranh:
- Đại soái... Không cần, không cần không cần!
Thiết Tranh quay đầu, kinh ngạc nhìn từng tên tướng sĩ đang đổ mồ hôi đầm đìa:
- Các ngươi không mệt sao? Rượu mừng của bản tướng quân, mời các ngươi uống một chút thì có làm sao? Chút mặt mũi này cũng không cho bản tướng sao?
- Không không không...
Một tên thân vệ trong số đó cố nuốt nước bọt cái ực, vẻ mặt thật thà cười:
- Thực sự không cần... Cái này không chỉ là rượu mừng của nguyên soái, cũng là... Rượu mừng của tất cả huynh đệ chúng ta, dù là còn sống hay đã chết... Nếu lúc khác, rượu khác, chúng ta nhất định cảm kích mà uống. Nhưng rượu này, không đến ngày đó, uống... Thẹn với lòng.
- Tâm tình của đại soái, chúng ta vô cùng hiểu rõ, những ân tình này, chúng ta xin được tâm lĩnh.
Đầu lĩnh thân vệ chân thành nói:
- Chờ sau khi hôn lễ của đại soái cử hành, nếu còn có rượu, chúng ta lại uống. Nhưng nếu mà bởi vì hôm nay chúng ta uống rượu, đến ngày đó lại chẳng may thiếu vài hũ... Các huynh đệ coi như có chết, cũng thấy xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi xuống hoàng tuyền gặp các huynh đệ chiến tử.
Nhìn từng gương mặt chân thành tha thiết, Thiết Tranh chỉ thấy yết hầu như bị vật gì đó chẹn lại.
-... Tốt!
- Hảo huynh đệ!
Thiết Tranh có chút lảo đảo đi trong phòng, đột nhiên cười ha ha, ngửa mặt lên trời gào thét:
- Các huynh đệ! Nhìn thấy số rượu này rồi sao! Thấy được a! Đây là... Rượu mừng của ta, rượu mừng của chúng ta! Rượu của các ngươi!
Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đã hoàn toàn lạc hẳn!
...
-------------
Phóng tác: xonevictory