Ta Là Chí Tôn

Chương 167 : ...Là đủ!

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Râu tóc Lão Nguyên soái kích động dựng đứng cả lên, lão giận tới không kiềm được, gào thét rung động trời đất, trong cơn cuồng nộ mãnh liệt, còn ẩn chứa một cỗ bi thưởng vô lực!



Tâm cảnh hiện tại của Lão Nguyên soái, so với Thượng Quan Linh Tú cùng Vân Dương thậm chí còn sâu hơn một bậc!



Hắn có thể suất lĩnh trăm vạn đại quân, chỉ huy chém địch ngoài ngàn dặm, hành binh bố trận tiêu sái tự nhiên, hoàn toàn không hề có ý sợ hãi. Nhưng, lúc này, đối mặt mới đám ngu phu ngu phụ giỏi lật mặt, dễ bị người kích động này, lại cảm thấy tràn đầy sự bất lực!



Đối với Lão Nguyên soái mà nói, nguy cơ ô danh của Thượng Quan tướng môn đã được tẩy đi, cố nhiên là một chuyện may mắn, nhưng nó cũng là một bài học, bài học thỏ chết cáo khóc.



Hôm nay có Thượng Quan tướng môn, chẳng phải ngày mai có thể Thu Kiếm Hàn có Lãnh Đao Ngâm hay sao? Mọi người đều là quân nhân, ngay cả Thượng Quan tướng môn mấy đời trung liệt còn bị đe dọa hủy diệt, hai người hắn thì có tính là cái gì?!



Hậu viện Thượng Quan phủ, sương quả cả nhà đều lẳng lặng đứng đó, sắc mặt ai nấy không chút biểu tình.



Nghe tiếng gầm như lôi cổn của Lão Nguyên soái, trên dưới một nhà đều đỏ vành mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, hai tay nắm chặt, ủy khuất bi phẫn trong lòng họ, không có lời nào hay bút nào tả được.



Khi bị vạn chúng phỉ nhổ, các nàng cũng chưa từng thương tâm rơi lệ, trong lòng các nàng khi đó chỉ phẫn nộ, chỉ có oán giận.



Nhưng, trong khoảnh khắc chân tướng được sáng tỏ, thanh danh một lần nữa khôi phục, các nàng không kìm được nước mắt chảy dài.



Lão phu nhân run rẩy đốt một nén nhang, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, nhẹ nhàng cắm trong lư hương trước bài vị.



Khói xanh lượn lờ bay lên.



Từng hang bài vị chỉnh chỉnh tề tề, không chút tiếng động nhìn đám khói xanh này.



Người sống hay người chết, đều không nói gì.



Con mắt chúng nữ đều tập trung trên người lão phu nhân.



Vẻ mặt lão phu nhân không chút ba động, nước mắt vẫn không ngừng chảy dài. Bà lẳng lặng đứng thẳng người lên, nước mắt chảy ròng ròng, nhìn bài vị lít nha lít nhít.



Một hồi lâu sau, lão phu nhân lẩm bẩm nói:



- Ta biết các ngươi muốn nói điều gì... Các ngươi muốn nói, chỉ cần an tâm, nghĩa luôn bên mình. Đây chính là lời các ngươi muốn nói, đúng không? Ta biết, cả nhà các ngươi đều là một đám đầu gỗ, bách tử không hối...



Thanh âm của bà từ từ run rẩy:



- Nhưng các ngươi chết vui chết vẻ! Các ngươi hét lớn một tiếng, xông thẳng phía trước, chết oanh oanh liệt liệt, các ngươi chết thì hết, nhẹ nhàng đến vỗ cùng! Nhưng, các ngươi lại bỏ lại chúng ta! Các ngươi an tâm, vì nước mà chết, không oán không hối, thế nhưng các ngươi bỏ lại đám mẹ góa con côi chúng ta, các ngươi thực không chút áy náy sao?!



- Các ngươi chết rồi, chết là hết chuyện, chuyện sau đó không còn liên quan đến các ngươi! Nhưng chúng ta còn sống, có đáng phải nhận lấy những chuyện như vậy hay không?!



Bà giương cánh tay khô gầy chỉ ra phía sau cánh cửa, nghiêm nghị quát lên điên cuồng:



- Dựa vào cái gì mà chúng ta phải thừa nhận chuyện đó! Các ngươi bước ra một cái cho lão thân, nói cho lão thân biết, dựa vào cái gì?!



Dưới một tiếng hét này, toàn bộ linh đường đều như run rẩy.



Hốc mắt chúng nữ đỏ bừng, thân thể mềm mại run rẩy.



Từ ngoài cửa, truyền đến thanh âm nặng nề của Thu Lão Nguyên soái:



- Lão tẩu tử, chúng ta tới.
Cúc Thần che miệng cười khẽ:



- Chẳng nhẽ công tử có thể nhận ra hết thảy mọi người trong Thanh Vân phường chúng ta a.. Khanh khách...



Vân Dương cười ha ha một tiếng:



- Không sai không sai, Thanh Vân phường nhiều người như vậy, sao ta có thể biết hết được a.



Vân Dương không nói gì thêm nữa, nhưng mỗi khi đảo mắt qua Cúc Thần, hàn ý trong đó lại nhiều hơn mấy phần.



Nhận ra hết thảy mọi người trong Thanh Vân phường?



Không sai. Ta đúng là có thể nhận ra mỗi người trong Thanh Vân phường các nươi! Đừng nói là hộ vệ, coi như nha hoàn đầu bếp... Ta cũng có thể chỉ mặt đọc tên từng người một!



Hắn vẫn đút tay vào trong tay áo, ung dung tiến lên, tựa như là phú gia công tử đi chơi với mỹ nhân, một cố ý vị phong lưu tiêu sái không tự chủ mà toát ra.



Đôi mắt phương của Cúc Thần ngẫu nhiên lướt qua gương mặt Vân Dương, không nhịn được mà toát ra mấy phần tiếc hận.



Đáng tiếc, một vị công tử dung mạo khí chất đều vô địch như vậy...



Đường càng đi càng xa, vị trí cũng càng ngày càng lệch, càng chạy càng đến gần khu đèn đỏ hỗn loạn.



Xa xa nhìn lại, dân chúng trên phố bắt đầu dày đặc.



Rốt cục, sau khi vượt qua một góc đường dơ dáy bẩn thỉu, hai bên đường đi bày đầy những quán hàng rong.



Muộn như vậy, thế mà còn nhiều người bầy quầy bán hàng vậy sao?



Khóe môi Vân Dương cong lên, hữu ý vô tình hỏi:



- Cúc Thần, rốt cục ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Nguyệt tỷ sao có thể đến cái loại địa phương này? Chỗ này thì có gì tốt mà chơi?



Cúc Thần cười lớn một tiếng:



- Công tử đừng gấp, chúng ta đã đến rồi.



- Đến rồi?!



Vân Dương quay đầu chỉ ra đường cái:



- Là chỗ này sao? Có gì thú vị đâu?!



Thấy Vân Dương quay đầu, thân thể tiểu xảo của Cúc Thần đột nhiên nhanh chóng lui lại, quát:



- Động thủ!



---------------



Phóng tác: xonevictory