Ta Là Chí Tôn

Chương 166 : Lạnh giá trái tim Anh hùng

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Mãi cho đến một cái ngã rẽ, Thiết Tranh mới đuổi kịp chiến mã của Vân Dương, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, trên lưng ngựa đã không còn bóng người.



- Hỏng bét!



Toàn thân Thiết Tranh giật mạnh một cái: hắn là gian tế sao?



Nếu nhưng người mà bị người này chết là oan uổng, vậy sẽ dẫn tới đại họa ngập trời a...



Chẳng những hắn phải gánh nỗi oan này, hơn còn nặng và chặt vô cùng...



Nhưng, sau nhiều lần tỉ mỉ tra xét, cuối cùng xác nhận, không ai oan uổng!



Những người này, chính là những kẻ cầm đầu, là đầu nguồn sự kiện lần này!



Thiết Tranh gãi gãi đầu, rốt cục là chuyện gì vậy?



Hắn mê mang vò đầu, chuyện này... Có vẻ như hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu a!



Thiết Tranh mang theo một đống dấu hỏi mà trở lại quân doanh, liếc mắt nhìn thấy Vương Tử Kỳ kia đang đứng trước cửa doanh, hết nhìn đông lại nhìn tây, mê hoặc hỏi Thiết Tranh:



- Đại soái, các ngươi đi đâu vậy? Sao trong doanh ta không còn ai cả a...



- Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì!



Thiết Tranh nổi giận nhảy xuống ngựa, túm lấy người nào đó rồi điên cuồng tẩn một trận.



Đáng xong, mới thét ra lệnh:



- Trói tên hỗn đản này lại cho ta!



Mặt mũi Vương Tử Kỳ bầm dập, khóe miệng đổ máu, vẫn không ngừng kêu to:



- Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào?



Trận đòn này, oan uổng vô cùng a!



...



Cho đến khi Thiết đại soái biết được mọi chuyện từ trong miệng Vương Tử Kỳ, lại xâu chuỗi các sự kiện với nhau, lúc này mới có vẻ như hiểu rõ, nhưng kỳ thực vẫn chỉ biết trợn mắt há mồm, ngoại trừ lòng vô cùng phiền muộn, thế mà không nói được một câu.



Bởi... Chuyện này không cách nào báo cáo.




...



Nhưng, không có bất kỳ người nào của Thượng Quan tướng môn đứng ra nhận xin lỗi, càng không hề có chút ý trấn an đám đông, chỉ có lão quản gia đi ra nói một câu:



- Người trong nhà đều là cô nhi quả mẫu, không tiện ra mặt chào hỏi. Xin chư vị mau rời đi, không thể tiếp đón chu đáo, thật xin lỗi.



Chỉ một câu nói, ngoài ra không còn gì khác.



Nhưng, trong lời nói đạm mạc này, lại ẩn chứa một cỗ cảm giác nản lòng thoái chí, nó cứ quanh quẩn quấn lấy đáy lòng từng người từng người.



Đám quần trúng đều rơi vào cảnh mờ mịt luống cuống, tựa như thấy gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói thành lời.



Họ vẫn đứng trước cửa Thượng Quan gia, trù trừ mãi mà không đi.



Cũng có ít người thầm tức giận, không phải là chỉ hiểu nhầm một chút thôi sao? Chúng ta cũng đã tới đây xin lỗi, các ngươi còn muốn gì nữa...



Hai người Thu Lão Nguyên soái cùng Lãnh Đao Ngâm cùng nhau đi đến trước đại môn Thượng Quan phủ, thấy xung quanh Thượng Quan phủ bị vô số người vây lấy, còn tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng qua hỏi thăm mới biết chuyện gì xảy ra.



Liếc qua đại môn của Thượng Quan phủ, đen đen trắng trăng vàng vàng, ô uế không thể chịu nổi, cái thứ đen đen vàng vàng kia rõ là chất thải bài tiết, đến giờ mùi thối vẫn sộc vào vào mũi người xung quanh. Nhìn lại, lại thấy một đám người đến cầu xin tha thứ...



Thu Kiếm Hàn giận tím mặt, Lão Nguyên soái sải bước đến trước cổng chính Thượng Quan gia, nhảy phốc lên đài, chỉ tay chửi ầm lên:



- Đám hỗn trướng các ngươi, còn có mặt mũi đến đây xin lỗi?! Còn có chút thể diện nào hay không? Người! Dù thế nào cũng phải nên có chút ranh giới cuối cùng a?!



- 150 năm dài đằng đẵng, Thượng Quan tướng môn vì sự an ổn của Ngọc Đường đế quốc, mấy đời nam đinh đều chết sạch, hiện giờ chỉ còn một nhà mẹ góa con côi, đám người các ngươi được hưởng bình an do người ta bảo hộ, lại nghe người đặt điều, tin tưởng vào lời đồn nhảm nhí, còn dám đến gây chuyện, vây công tướng môn, các ngươi còn có nửa điểm lương tâm hay không hả?!



- Các ngươi làm rét lạnh trái tim nhiệt huyết của tướng môn, lúc trước, lời khó nghe, chuyện khó tưởng gì cũng có thể làm ra, hiện nay biết rõ mọi chuyện, mới đến đây nói thật xin lỗi, vẻ mặt sám hối, tưởng thế là xong việc sao? Đám hỗn trướng vo ân phụ nghĩa các ngươi nghĩ thật đẹp a! Mấy đời Thượng Quan tướng môn huyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây, người mà bọn hắn bảo vệ, vậy mà lại là đám vương bát đản không có lương tâm các ngươi!



- Xin lỗi?! Sám hối?! Uổng cho các ngươi có thể nói ra được! Xem lại đám người các ngươi xem. Ta thực sự cảm thấy, các huynh đệ Thượng Quan hy sinh bảo vệ đám các ngươi, thực sự không đáng! Huyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên! Đổi lại là sự an ổn cho đám Bạch Nhãn lang! Vong ân phụ nghĩa, sổ điển vong tông, không biết xấu hổ các ngươi!



- Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn, bỉ ổi!



- Các ngươi có nghe thấy tiếng thút thít trung hồn Thượng Quan gia dưới cửu tuyền? Các ngươi có nhìn thấy bích huyết trung hồn đang phẫn nộ? Có đáng không? Xảy ra chuyện như vậy, các ngươi làm thế nào để khiến tướng sĩ cam nguyện liều mạng chinh chiến? Chẳng nhẽ, huyết chiến đến da ngựa bọc thây là vì bảo hộ đám các ngươi? Các ngươi thì tính là cái cứt chó gì!



...



----------------



Phóng tác: xonevictory