Ta Là Chí Tôn
Chương 165 : Hôm nay đao trong tay, chém sạch lũ lòng dạ hiểm độc
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Hôm nay đao trong tay, chém sạch lũ lòng dạ hiểm độc
Vân Dương không nói, cũng chính là để Hoàng đế Bệ hạ tự mình thăm dò.
Bởi như vậy, tác động đối với Hoàng đế Bệ hạ sẽ càng nhiều hơn khi hắn nói ra.
Ngoài ra, một nguyên nhân càng quan trọng hơn: hiện tại Xuân Hàn Tôn Chủ bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, thực lực đại giảm, nhưng tám đại cao thủ dưới trướng hắn, vẫn khiến người thấy mà rợn cả người, một khi ép lão đến đường cùng, chí ít nửa cái Thiên Đường thành này bồi táng theo lão cũng là đều có thể!
Nó là tổn thất mà Ngọc Đường không cách nào chịu được!
Thậm chí coi như Hoàng đế Bệ hạ toàn lực tấn công, cũng chưa chắc có thể lưu Hà Hán Thanh này lại.
- Chuyện này...
Hoàng đế Bệ hạ chau màu:
- Nếu triều đình trực tiếp ra mặt, trên triều tất sẽ tiếp tục diễn ra một phen tranh cãi, hơn nữa... Có chút hương vị như chuyện bé xé ra to... Rất dễ bị đám văn nhân mượn chuyện mà xuyên tạc.
Thu Kiếm Hàn sát khí đằng đằng:
- Bệ hạ an tâm, chuyện này cứ giao cho quân đội chúng ta làm là được!
Vân Dương tràn đầy phấn khởi:
- Cái kia... Tiểu chất cũng tận tâm tận lực góp chút náo nhiệt.
- Lăn
Thu Kiếm Hàn trừng mắt:
- Chỗ này không có chuyện của ngươi!
Vân Dương rụt cổ lại, hắn vẫn không thể hiểu được, thủ đoạn qua sông đoạn cầu của lão già này sao có thể nhuần nhuyễn như vậy? Lần này đã là lần thứ mấy rồi? Không hổ là người đứng đầu trong tam đại lưu manh Ngọc Đường a...
...
Lão Nguyên soái nói không có chuyện của Vân Dương, nhưng Vân Dương sẽ thực sự nghe theo sao? Sớm hôm sau, hắn đã vụng trộm đi qua quân bộ.
Dự định quan sát xem Lão Nguyên soái định xử lý chuyện khiến người bực mình này như thế nào.
Không nghĩ tới, vậy mà Thiết Tranh cũng ở đây.
- Ngươi tới làm gì?
Lão Nguyên soái nhíu mày nhìn Thiết Tranh:
- Ngày kia là đại hôn của ngươi, hiện tại ngươi xuất hiện tại quân bộ, là muốn biểu hiện tố chất quân nhân của ngươi, hay là muốn thành tâm quấy rối?!
Rầm rầm rầm...
Một đám kỵ binh cùng xông lên, mới trong nháy mắt, đám sĩ tử gây chuyện đã bị chém sạch, không người may mắn thoát khỏi!
- Ta đã biết là ai đứng sau chủ mưu, các huynh đệ theo ta, nếu không trừ căn nguyên tai họa này, tin đồn sẽ không ngừng truyền ra, tướng môn sẽ không ngừng bị vũ nhục!!
Vân Dương trong vai phó tướng hét lớn một tiếng, suất lĩnh một đám kỵ binh đỏ mắt chạy ầm ầm.
Thiết Tranh rốt cục lấy lại tinh thần.
Con mẹ nó, ai mới là chủ soái a?
Ta mới muốn hạ lệnh động thủ, tại sao lại bị tên hỗn đản này đoạt mất cơ hội thể hiện a...
Ta còn chưa có hả giận... Tà hỏa đầy bụng còn chưa có phát được ra a...
Lại nói, trước khi tới, Lão Nguyên soái còn có nhắn nhủ, không thể làm quá mức. Nhưng bây giờ... Người cũng đều đã giết sạch, còn châm chước cái rắm a?!
- Con mẹ nó! Vương Tử Kỳ!
Thiết Tranh rống to:
- Ngươi con mẹ nó muốn đi đâu, dừng lại cho lão tử...
Hắn giục ngựa đuổi theo.
Nhưng rõ ràng Thiết Tranh đã chậm một bước.
Một phen đối thoại giữa Vân Dương và Thượng Quan Linh Tú trước đó, khiến hắn hiểu ra một điều, dù có dùng lời lẽ hoa mỹ thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng một hành động thực tế, lúc này đã có cơ hội thể hiện, há có thể buông tha mấy tên đầu nguồn này? Như vậy không phải là phí của trời sao?!
Vân Dương hóa thân Phó tướng của Thiết Tranh, Vương Tử Kỳ, một ngựa tiên phong, nhanh chóng vọt tới nhà một vị đại nho sớm xác định sẵn, một đao cường liệt bổ nát đại môn, từ vị trí đại môn cường thế giết vào, lại chém nát tường nhà phía sau, chạy thẳng tới một nhà khác.
- Hôm nay đao trong tay, chém sạch lũ lòng dạ hiểm độc!
Danh sách trong tay Vân Dương vô cùng tinh chuẩn, tuyệt đối sẽ không giết lầm một cái, càng không để lọt người. Cho nên khi đã giết đến bay, tám phần, hắn mới quay ngựa phóng đi.
Đối diện chính là Thiết Tranh đã sớm cản đường, lúc này Thiết Tranh đã tức giận tới méo sệch cả miệng:
- Vương Tử Kỳ! Con mẹ nó thật to gan... Ngươi con mẹ nó đừng chạy! Đừng chạy! Đứng lại cho ta!
Nhưng Vân Dương sao có thể ngừng chạy? Quất mạnh một roi vào mông ngựa, càng chạy càng nhanh.
...
--------------
Phóng tác: xonevictory