Ta Là Chí Tôn
Chương 164 : Tâm hắn đáng chết
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Tâm hắn đáng chết
Sáu đứa nhỏ hoàn thành huấn luyện thể năng, bắt đầu chuyển đi tu luyện huyền khí.
Mà cùng lúc này, Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn tỏ ra kiên cường rốt cục cũng thả lỏng lại, nghiêng người đi đến bên cạnh giáo trường, nơi có bộ bàn ghế đá đặt dưới gốc cây.
Thượng Quan Linh Tú mềm nhũn ngồi xuống trên ghế đá, đôi mắt phượng trống rỗng nhìn về phía trước, bả vai vẫn luôn thẳng tắp, lại có chút nghiêng nghiêng.
Từ từ, trên mặt nàng bị bao phủ bởi một vẻ tràn đầy oán hận, lẩm bẩm nói:
- Thượng Quan gia ta, vẩy máu khắp sơn hà, trải rộng khắp bản đồ Ngọc Đường, chẳng lẽ, thực sự chỉ là vì bảo vệ mấy tên Bạch Nhãn lang này sao? Vậy chúng ta đổ máu hy sinh, là có ý nghĩa gì?! Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết? Bây giờ sĩ đã chết, tri kỷ ở đâu? Tri kỷ, thực sự có tồn tại sao?!
- Thượng Quan tướng môn vì nước chinh chiến, đời đời kiếp kiếp chưa bao giờ có nửa điểm lười biếng. Máu tươi nam nhi Thượng Quan gia rải đầy biên cương đế quốc. Vì cái gì? Cũng chỉ là muốn bảo vệ gia viên nơi hậu phương! Bây giờ, người an cư tại cái gia viên này lại nói người bảo vệ họ là gian tế! Công đạo tự tại lòng người?! Lời này không phải là nói bậy sao?! Tự mình gạt mình a!
Nàng cắn răng, thấp giọng tự nói.
Đối với sáu đứa nhỏ, nàng nhất định phải giáo dục chính diện. Bởi chúng còn nhỏ, lòng bọn hắn như một tấm giấy trắng, nếu để vấy lên những màu khác, sợ rằng tương lai khó mà khắc phục, lại làm dơ bẩn sự trong sạch của Thượng Quan tướng môn mấy đời kế tiếp.
Nhưng trong lòng nàng cũng không kìm được phẫn nộ, thậm chí so với các cháu nhỏ không rành thế sự của mình càng thêm mãnh liệt! Càng thêm ủy khuất! Càng thêm biệt khuất!
- Không rõ chân tướng, chẳng nhẽ còn không thể thờ ơ lạnh nhạt? Bị người kích động mấy câu, liền đến công kích cô nhi quả mẫu nhà chúng ta? Nhưng người trong thiên hạ này, lương tâm ở đâu?!
- Lương tâm ở đâu?!
- Lương tâm ở đâu...
- Đối mặt với cô nhi quả mẫu của đại anh hùng vì nước vì dân, lại có thể đuổi cùng giết tận! Lương tâm của các ngươi ở đâu?!
Thượng Quan Linh Tú cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nện mạnh một quyền lên bàn đá, máu tươi vẩy ra bốn phía, nắm đấm của nàng đều bị đánh nát, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh, tức giận đến toàn thân run rẩy!
Đó là một cảm giác như trái tim bị đóng băng lại!
Nó xuất phát từ tận đáy lòng!
Không đáng!
Sự lên án đến từ sâu trong linh hồn!
Sau lưng nàng truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Thượng Quan Linh Tú cũng không quay đầu, hừ một tiếng:
- Ngươi lại tới! Là muốn khuyên giải ta sao? Công đạo tự tại lòng người? Không phải là lời nói bậy nói bạ sao?
Khẩu khí của nàng rất không tốt, không hề có ý che dấu sự bất mãn trong đó.
Nàng biết ai tới.
Hai người là cao tầng số một số hai Ngọc Đường, há có thể không hiểu sức phá hoại cùng hậu quả nếu chuyện này tiếp tục lan truyền ra ngoài?
Nếu cứ như vậy, nam nhi trong thiên hạ tất mất đi tín ngưỡng, mất đi tín ngưỡng, cũng là lúc quân đội Ngọc Đường sụp đổ!
Nếu như quân đội thực sự sụp đổ... Quốc gia còn có thể còn tồn tại sao?
- Đây chính là một bước trên con đường mất nước!
Râu tóc Thu Kiếm Hàn dựng cả lên:
- Bệ hạ, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng!
- Đương nhiên không thể nhân nhượng!
Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ lạnh như băng sương:
- Vân Dương, ngươi cũng đã biết chuyện này, vậy có biết là ai đứng sau thao tác hay không?
- Người hữu tâm này là ai? Tiểu chất thực sự không biết.
Vân Dương cẩn thận nói:
- Kỳ thực, chuyện lớn như vậy, người sau lưng sao có thể tùy tiện lộ diện, dù tiểu chất chỉ có thể thăm dò được chút tình hình, nhưng cũng phí rất nhiều sức lực mới được a...
Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái theo bản năng cảm giác được, tiểu tử này vẫn còn giấu diếm, người đứng sau thao tác là ai, nhất định hắn biết rất rõ.
Nhưng, vô luận hai người hỏi thế nào, Vân Dương vẫn nói không biết.
Không phải là Vân Dương không muốn diệt trừ Xuân Hàn Tôn Chủ, mà bây giờ... Chưa phải thời cơ.
Hơn nữa, coi như có nói ra, Hoàng đế Bệ hạ cũng chưa chắc sẽ có hành động đối với người kia!
Thân phận bên ngoài của Xuân Hàn Tôn Chủ chính là Hà Hán Thanh, cũng chính là người từng dạy dỗ Hoàng đế Bệ hạ, cho dù đến bây giờ, Hoàng đế Bệ hạ vẫn rất kính trọng người này.
Đế sư tam triều!
Lãnh tụ văn đàn, nhất thế tông sư a!
Người như vậy, coi như Hoàng đế Bệ hạ cũng không dám tùy tiện làm gì hắn, dù sao, ảnh hưởng mà nó đem lại nhất định sẽ vượt quá sức tưởng tượng của nhiều người.
...
---------------
Phóng tác: xonevictory