Ta Là Chí Tôn
Chương 170 : Tiền căn, Ngũ ca?!
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Vân Dương dần dần đi ra đầu phố, lại ngầm trộm nghe được mấy tên đại hán kia nói chuyện, sắc mặt bỗng biến đổi một chút, bước chân cũng dừng lại một nhịp.
Phía sau, mười một người bừng vết thương mà rên rỉ hỗ trợ lẫn nhau, băng lại vết thương, từng tên đều xám xám xịt xịt, thần sắc uể oải vô cùng.
Một trận này, với bọn hắn chính là một cơn ác mộng.
- Lão đại...
Một người trong đó u ám nhìn đại hán dẫn đầu:
- Ta...
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn... Rời khỏi giang hồ?
Vị đại hán này đắng chát nói:
- Chờ sau khi trở về, xem thái sư có thể trợ cấp bao nhiều... Tiểu đệ... Thực sự muốn lui khỏi.
Câu nói này vừa ra, khiến những người khác đều âm thầm gật đầu, tất cả đều đồng thời suy nghĩ.
Đại hán dẫn đầu trầm mặc một chút:
- Năm đó, thái sư có ân với ta... Không nghĩ tới, vì ân tình của cá nhân ta mà liên lụy tới các huynh đệ. Thôi, nếu như các người muốn rời khỏi giang hồ, ta tận lực giúp các ngươi tranh thủ một chút, tránh sau này các ngươi không có nơi nương tựa...
- Đa tạ lão đại.
Một hán tử trong đó thở dài, nản lòng thoái chí nói:
- Thiên Đường thành quả là nơi ngọa hổ tàng long, tiểu đệ đột nhiên cảm thấy khiếp đảm... Chuyện tối nay, chỉ sợ cả đời này đệ cũng không thể nào quên, cũng không còn dũng khí rút kiếm...
Đại hán cầm đầu cười khổ một tiếng:
- Năm đó ta trở thành đội trưởng đội kỵ binh... Tại chiến trường bị địch nhân đánh ngã xuống ngựa, mắt thấy sẽ bị loạn mã phân thây, Vân Tôn đại nhân đột nhiên xuất hiện, cứu ta một mạng... Từ đó về sao, đối với chiến trận ta đều có một cảm giác sợ hãi, không còn dám đi chinh chiến, vì vậy giải giáp xuất ngũ về nhà, về sau, chịu ơn của thái sư, mới đến được Thiên Đường thành... Nghĩ không tới, hiện tại, thậm chí ngay cả lá gan lăn lộn giang hồ... Mà ta cũng mất...
Ánh mắt mấy người khác bỗng sáng lên:
- Lão đại, vậy mà ngài còn có quá khứ như vậy? Ngươi... Ngươi lại từng có cơ duyên thấy Vân Tôn đại nhân?
- Lúc ấy Vân Tôn đại nhân che mặt... Không có ai biết dung mạo lão nhân gia ông ta thế nào, sao ta có thể ngoại lệ, nhưng cái mạng này của ta, đúng là do lão nhân gia ngài ấy cứu lại.
Đại hán dẫn đầu thở dài:
- Nhưng vừa rồi, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn... Một thân sức lực, lại không dùng để bảo vệ quốc gia, nhát gan sợ chết rời khỏi chiến trường... Thực sự là đáng xấu hổ.
- Chờ ta tranh thủ giúp mọi người, ta lại chuẩn bị quay trở lại biên tái một phen...
Đại hán dẫn đầu thở dài:
- Sau khi tế bái Vân Tôn đại nhân, ta cũng... Đi tìm các ngươi.
- Chúng ta cùng đi!
Người như vậy, thủ đoạn như vậy, tâm kế như vậy, trù tính sách lươc như vậy...
Hóa ra, vị Vân tiểu đệ này, chính là một trong Cửu Tôn!
Vân Túy Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
Lập tức kêu Thanh Sơn Tuyết tiến đến:
- Tuyết nhi, ngươi giúp ta kiểm tra nội tình gần đây của tất cả các tỉ muội, nhất là người có quan hệ lui tới mật thiết với bên ngoài... Sau đó cẩn thận điều tra một chút.
Thanh Sơn Tuyết thấp giọng đáp ứng:
- Vâng, đại tỷ, thế nhưng là có chuyện gì xảy ra?
Vân Túy Nguyệt nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy... Có chút không thích hợp, muốn dọn dẹp Thanh Vân phường một chút, thanh lý hết thảy những điều bất thường, hiện tại khác với trước kia, lão đại ca Lăng Tiêu Túy của ta chính diện nói Thanh Vân phường chính là người thân của hắn, đây là đại cơ duyên, không thể để phí phần cơ duyên này, ta nói vậy, ngươi hiểu chứ?
Thanh Sơn Tuyết nhíu đôi mi thanh tú:
- Nếu như thế, chỉ sợ ty muội Thập Nhị Kim Sai liền diệt đi phân nửa a...
Vân Túy Nguyệt thở dài:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, lúc đó, chỉ có thể phát chút ngân lượng, để bọn tỷ muội tự mình ổn định. Thanh Vân phường... Không thể lưu lại nhiều người như vậy.
- Vâng, đại tỷ!
Nếu đã biết rõ nguyên nhân của Vân Túy Nguyệt, Thanh Sơn Tuyết không chút do dự liền đáp ứng.
Đúng như Vân Túy Nguyệt nói, hứa hẹn thủ hộ của Lăng Tiêu Túy chính là đại cơ duyên, nhưng cũng là ước thúc, nếu để người trong Thanh Vân phường tùy tiện dùng cơ duyên này, sẽ chỉ có thể làm hại đến cả đám tỷ muội!
Nhìn Thanh Sơn Tuyết bước ra ngoài, Vân Túy Nguyệt thở dài một hơi.
Vô luận như thế nào, Thanh Vân phường nhất định phải được dọn dẹp.
Nhiều người miệng tạp, nếu không thể hoàn toàn yên tâm, chẳng phải tùy thời tùy chỗ đều có thể khiến Vân Dương rơi vào trong nguy hiểm bại lộ?
Đây là huỵnh đệ của Hỏa Nhi, cũng là huynh đệ của nàng.
“Vân Túy Nguyệt ta quyết không cho phép... Khiến cho huynh đệ của mình xảy ra chuyện, càng quyết không để người đó vì mình mà xảy ra chuyện.”
“Chuyện như Cúc Thần, xảy ra một lần là quá đủ rồi!”
“Nếu thực có lần sau...”
“Vân Túy Nguyệt ta sao còn mặt mũi sống trên đời...”
---------------
Phóng tác: xonevictory