Ta Là Chí Tôn
Chương 171 : Chúng ta
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Ngày 19 tháng 10!
Từ lúc mới chạng vạng tối, đại quân Ngọc Đường đã bắt đầu rục rịch, từ khắp bốn phương tám hướng mà tụ tới cửa Nam Thiên Đường thành!
Tựa như từng cơn lũ sắt thép đang chảy ra biển cả, không ngừng tụ tập mà thành.
Người người nghiêm túc, khôi minh giáp lượng, cho dù là áo bào cũng sạch sẽ như mới. Những tên đại hán ngày thường lôi thôi, hôm nay cũng tắm giặt sạch sẽ, lập tức nghiêm chính.
Thậm chí tuyệt đại đa số binh sĩ đều đã cạo sạch râu ria.
Đến gần khu đất rộng ngoài cửa Nam, tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng bước, lần nữa tỉ mỉ kiểm tra một phen, ngay cả bụi đất trên móng chiến mã cũng được chà xát một lần, chớ nói chi mũ áo của mình.
Sau đó mới lấy đội hình chỉnh chỉnh tề tề đến chỗ hạ trại theo quy định.
Hướng chính tây, đại quân 10 vạn, hàng ngũ chỉnh tề, mười viên đại tướng lĩnh đội tạo thành mười hàng cánh quân, chậm rãi bước tới. Đại kỳ bay cao phần phật, mười lá cờ lớn, không in cờ hiệu của tướng lĩnh, mà đồng thời thêu bốn chữ lớn
“Ngọc Đường tây quân!”
Một tiếng hò hét như hổ khiếu nổi lên, tiếng kèn tiếng trống chỉnh tề liên tiếp vang lên, hồi lâu cũng không dứt.
Tam quân đồng thời ổn định.
Oanh!
Mười vạn người cùng hạ trường thương, vậy mà chỉ phát ra một tiếng vang chỉnh tề.
Sau một tiếng vang, duy dư yên tĩnh, toàn trường trở nên nghiêm nghị!
Mười vị tướng quân đứng trên đài cao đối diện với các tướng lĩnh ngoại quốc, thoáng làm như không thấy, phát tay ra lệnh.
“Chúng ta”
Chỉ hai chữ!
Trong từng cánh quân, đều có năm ngàn người xuất động, người bàn người ghế, người chuyển rượu ngon chồng núi ở giữa kia về phía đại quân, khung cảnh nhộn nhịp mà lại rất chỉnh tề.
Mười vị tướng quân cùng hạ lệnh, nhìn như có ý: chuyển bàn ghế cùng rượu của chúng ta tới.
Nhưng mà các tướng lĩnh địch quốc trên đài cao đều hiểu rõ:
Chúng ta!
Nơi này là của chúng ta!
Chúng ta!!
Chỉ hết có nửa canh giờ, thậm chí không phát ra bất kể tiếng động nào, mười vạn đại quân đã đứng chỉnh tề vào vị trí của mình, bình quân mười người một bàn, bất động như núi.
Vân Dương cười khổ, trong lòng cũng vì đó mà có chút vui mừng.
Một phen tâm ý của bản thân a. Nếu không được người biết, chung quy cũng có chút hụt hẫng.
Thiết Tranh cười ha ha, khẽ vươn tay:
- Vân công tử, mời!
...
Lúc này, tường thành Thiên Đường thành bỗng vang lên một tiếng hoan hô rung động thiên địa.
Hai đội kỵ binh chia là tả hữu, đồng thời phóng ngựa mà ra, thảm đỏ lớn tựa như thủy triều cuồng loạn. Vùn vụt tiến về phía trước, chiều rộng mười trượng, một đường trải tới, nối thẳng đến đài cao.
Lập tức!
Thiết Tranh phóng ngựa mà tới. Ở bên cạnh hắn, còn có một con ngựa, phía trên, là một thiếu nữ vóc dáng yểu điệu, đang khẩn trương cưỡi trên lưng ngựa. Đôi tay nhỏ, chăm chú nắm lấy dây cương, diện đại hồng ý váy, trên đầu còn phủ một lớp mê đầu khăn đỏ chót.
Bên người tân nương còn một nữ tử khác, chính là Thượng Quan Linh Tú, thân mang một bộ quần áo phấn hồng, trong khí khái hào hùng, lại nhiều thêm mấy phần hàm xúc uyển chuyển.
Mà nam sĩ làm bạn bên người Thiết Tranh lại chính là Vân Dương, lúc này Vân đại công tử vẫn mặc một bộ đồ gần như mang tính tiêu chí màu tím kia, cưỡi trên lưng ngựa, cũng khá là khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Tân lang tân nương, phù rể phù dâu đồng thời xuất hiện, tự nhiên gây nên từng đợt rung động reo hò.
Một vị phó tướng bên cạnh đầy ghen tỵ nhìn Vân Dương.
Nói đến, một màn trước mắt đúng là có mấy phần nhân duyên. Mời Thượng Quan Linh Tú làm phù dâu, chính là Thiết Tranh tự mình đến Thượng Quan phủ, cầu lão phu nhân nhiều lần mới mời tới được. Trong đó, còn có Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng đi hỗ trợ nói tốt, lúc này mới có thể thúc đẩy. Nhưng, việc để Vân Dương làm phù rể... Lại thực sự là nhất thời sinh ra.
Thiết Tranh đối với Vân đại công tử có lòng tặng rượu, thực sự là tràn đầy cảm kích, nhưng lại không biết đáp tạ làm sao, cho nên vừa rồi linh quang lóe lên, Vân đại công tử tương truyền chính là một tên hoàn khố, phàm là hoàn khố, lại có ai mà không thích náo nhiệt? Trước mắt, hắn là tân lang quân đứng trước đầu sóng ngọn gió, vị trí gây náo nhiệt nhất có thể qua được làm phù rể của mình đi?!
Kết quả là lâm trận đổi tướng, đem vị phù rể sớm đã định sẵn thay bằng Vân Dương...
Phải biết, vị phó tướng kia cũng là thanh niên tài tuấn, là một nhân vật mới nổi rất có danh tiếng trong quân, càng là người đã truy cầu Thượng Quan Linh Tú nhiều năm, bây giờ mới có một cơ duyên đi cùng mỹ nhân đến đài cao hôn lễ. Mặc dù là hưởng sái của Thiết Tranh, nhưng dù sao cũng cảm thấy kích động không thôi.
Bất kể là hôn lễ của ai, nhưng, dù sao cũng là cùng sánh vai xuất hiện trong hôn lễ a? Về sau, vạn nhất không theo đuổi được, đoạn ký ức này cũng đủ đẹp đẽ...
Ai cũng không nghĩ tới, tới phút cuối củng, mắt thấy sắp cử hành nghi thức, Thiết Tranh lại thông tri hắn thay người, cơ duyên lớn của hắn lại bị Vân Dương hoành không cướp đoạt...
Phó tướng kia có thể không oán sao? Lúc này quả thực là khóc không ra nước mắt, con vịt đến miệng còn mọc lông bay mất a.
...
-----------
Phóng tác: xonevictory