Ta Là Chí Tôn

Chương 177 : Vắt cổ chày ra nước

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Vân Dương thầm nghĩ: ít có thù với các ngươi nhất? Lời nói này, thực làm ta đau răng.



Giữa chúng ta có đại thù a!



Nếu như không phải thực không thể làm như vậy, ta thực muốn chiếu cố đám lão già các ngươi đến Diêm La điện a! Còn mong chờ du lãm Ngọc Đường đô sao? Chờ tiểu gia chiếu cố các ngươi thật tốt đi!



...



Nhân tuyển vào thành của bốn nước nhanh chóng được chọn ra.



Mỗi nước có 50 danh ngạch, những người khác đều đóng trú ở ngoài thành.



Bên Hàn Sơn Hà có ba lão tướng Chiến Ca, Cao Hàn, Mộc Vô Vận, nhưng điều khiến Vân Dương cảm thấy kỳ quái, người được chọn còn có một người rất trẻ tuổi.



Khuôn mặt người này đen kịt, vóc dáng cũng không cao, thân hình đứng thẳng cũng chỉ đến cằm Vân Dương, dáng người lại càng gầy yếu, mặc một bộ hắc bào thùng thình, lúc đi trên đường, tựa như tung bay, tính cân đối có thể xưng là hiếm thấy.



Đôi mắt người này, như Hắc Thủy Hàn Đàm. Ánh mắt của hắn khi nhìn Vân Dương, khiến người ta sinh ra một cảm giác như đáng trần trụi, không có bí mật nào có thể giấu diếm.



Người này vẫn luôn đi bên người Hàn Sơn Hà, không nói chuyện, cũng chỉ đơn giản là đi theo.



Nhưng Vân Dương lại có một chút chú ý, bọn người Cao Hàn cùng Chiến Ca rất ít nói chuyện với người này, thậm chí ngẫu nhiên giáp mặt nhau, cũng đều có vẻ cố kỵ.



Vân Dương gãi đầu, trong lòng sinh ra mấy phần minh ngộ.



Xem ra, gia hỏa này quá nửa là một nhân vật quan trọng chân chính!



Còn có, người mà mấy lão soái khác chọn, cơ bản cũng là người mang theo bí mật. Vân Dương nhìn một cái, liền có thể nhìn ra mấy gia hỏa tận lực ẩn tàng.



Những người này mặc dù khéo léo che giấu, nhưng Vân Dương là ai, ánh mắt của hắn sắc bén cỡ nào? Phàm là chuyện bị Vân Dương chú ý, như vậy, trên đời này dù có chuyện có thể giấu diếm được hắn, nhưng có cũng không nhiều.



- Tốt nhất là chư vị cùng tìm một khách sạn, ở cùng một chỗ.



Vân Dương đề nghị:



- Chúng ta ra ngoài du lãm, nên thống nhất hành động, chỉ cần các ngươi nghe ta sắp xếp, vạn sự không lo, các ngươi tìm ta đúng là tìm đúng người, những nơi vui chơi trong cái Thiên Đường thành này, liền không có nơi mà Vân Dương ta không biết, không quen thuộc.



- Lại nói, mọi người đến khách sạch Tiếp Thiên lâu dừng chân là tốt nhất, đó chính là khách sạn lớn nhất Thiên Đường thành, vị trí ưu việt, hoàn cảnh càng tốt, ăn uống ngủ nghỉ đều là nơi tuyệt hảo. Một hồi ta liền đến đuổi tất cả khách nhân trong đó ra...




Mỗi người trong số họ đều là người uống rượu lâu năm, đối với việc phẩm rượu mặc dù không phải rõ như lòng bàn tay, nhưng tối thiểu cũng có thể tự phân biệt ưu khuyết, Anh Hùng Huyết này, một cân ít nhất cũng phải bốn mươi lượng bạc trở lên, lại còn không tính bề ngoài của nó, nếu nói một lượng bạc một cân, căn bản chính là trò cười!



- Anh Hùng Huyết chiểu đãi chư vị lần này, chính là đệ nhất tửu gia của Ngọc Đường muốn ủng hộ, hỗ trợ chịu lỗ cung cấp cho quân đội. Hiện tại mọi chuyện đã xong, các ngươi lại còn muốn ba mươi lượng một vò? Chẳng lẽ vì tửu lực quá mạnh, các vị còn đang nằm mơ a? Giao dịch bình thường, nhà nào có thể làm như thế? Nói một câu khó nghe, chỉ riêng một đơn hàng này, đã khiến người ta gần như táng gia bại sản, thực sự nghĩ lão bản quán rượu là người ngu sao?



Vân Dương nghiêng mắt:



- Sau chuyện hôm nay, quân bộ Ngọc Đường tất sẽ quản chế chặt chẽ rượu này. Nói không dễ nghe, đừng nói muốn mua với giá thị trường, coi như các ngươi ra giá cao, cũng không có chỗ mà mua! Ta còn có thể nói cho các ngươi biết, coi như các ngươi trả một vạn lượng một cân, các ngươi cũng không mua được! Thực coi đám quân nhân ngoại quốc các ngươi rất được hoan nghênh sao? Còn chất vấn ta?! Phi, lòng tốt của ta, xem như bị chó... Hừ!



Vân Dương xì một tiếng khinh miệt, tức giận nói:



- Rượu, coi như xong, không tặng nữa. Coi như ta chưa nói qua. Mọi người có bản lĩnh thì tự mình đi mà mua, ta xem các ngươi có ai có bản bĩnh có thể đệ nhất tửu gia Ngọc Đường ta mua được Anh Hùng Huyết... Đề tài này hơi nặng, vẫn là để ta dẫn các ngươi dạo kỹ viện với sòng bạc đi... Vẫn phải nói trước một câu, các ngươi phải tự mình trả tiền a, tục ngữ đã nói, mời ăn mời uống không mời chơi gái. Chỉ có cưỡng gian, không có cưỡng ép đánh bạc... Ân, dù sao hai thứ này ta cũng không thể mời được...



Các tướng nghe mà cảm thấy đau răng.



Cách tiểu tử này nói chuyện... Thực con mẹ nó khó nghe.



Nói một hồi lâu, vô luận chuyện gì cũng cần chúng ta tự bỏ tiền túi? Còn hàng này thực con mẹ nó vắt cổ chày ra nước?



Bất quá, phong cách nói chuyện của hắn, thế nào mà hơi có hương vị quân nhân a?



- Vân công tử, ngươi từng nhập ngũ sao?



Một tên hỏi.



- Ngươi thấy ta giống không?



Vân Dương trợn mắt hỏi.



- Không giống.



- Vậy ngươi còn hỏi? Có phải bị bệnh hay không? Một ngày không bị ăn đòn, không bị người mắng chửi, cũng cảm giác khó chịu đúng không?!



---------



Phóng tác: xonevictory