Ta Là Chí Tôn

Chương 178 : Gian thương

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


Thấy Vân Dương miệng mồm lanh lợi, sắc bén như đao. Các vị lão tướng đều nín lặng.



Lúc nãy, con hàng này còn liều mạng đóng vai hào phóng khảng khái, tại sao giờ lại biến thành Lưu Ly Miêu, toàn thân dính đầy đường, vắt cổ chày ra nước vậy a? Không chỉ là vắt cổ chày ra nước, mà còn tùy lúc chuẩn bị dính trở lại...



Bất quá mọi người cũng cảm thấy bất đắc dĩ.



Bởi, lời Vân Dương nói chín thành chín là sự thật, tuy họ không biết đệ nhất tửu gia Ngọc Đường kia thế nào, nhưng chuyện cừu hận quốc gia khác đặc biệt là quân đội quốc gia khác cũng là chuyện hết sức bình thường, đám người bọn họ cũng chắc chắn không mua được rượu, về phần nhờ Thiết Tranh mua, điều đó là không thể nào, đoán chừng cả quân bộ Ngọc Đường còn đang phát sầu vị chuyện nên dùng giá nào để thu mua Anh Hùng Huyết này a!



-. Vân huynh đệ, ngươi có thể lấy được bao nhiêu? Ngươi cứ ra giá là được, một xu ta cũng không thiếu!



Một đại hán râu ria xồm xoàm tóm lấy bả vại Vân Dương, cấp thiết nói:



-. Có bao nhiêu, lão Tôn ta muốn hết!



Đám tướng quân bên cạnh nhau nhao mắng to:



-. Họ Tôn, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy? Mua không được thì cũng thôi, nhưng ngươi lại muốn mua hết thì chúng ta làm sao bây giờ?



Vị Tôn tướng quân kia đỏ bừng khuôn mặt, vẫn kiên trì không chịu nhượng bộ:



-. Ta đang nói mua bán giao dịch a! Ta nguyện ý trả tiền, thuộc hạ của ta lại nhiều, mỗi người cũng không thể thiếu a!



Đám người lại nhao nhao mắng to, người người căm phẫn:



-. Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi! Ngươi nhiều thuộc hạ? Vậy chẳng nhẽ chúng ta thì ít? Lão tử có ngàn vạn đại quân, ngươi con mẹ nó lại so với ta có nhiều người? Quốc gia của ngươi có tiền sao? Chúng ta dùng giá cao mua lại toàn bộ thì ngươi tính sao?



Mặt Tôn tướng quân càng lúc càng đỏ, lại nhìn Vân Dương:



-. Vân huynh đệ, ngươi nói một câu xem, chỉ cần một câu, ta không trả giá!



Vân Dương ho khan một cái:



-. Lời này sao có thể nói như vậy a, tướng quân ngươi làm vậy khác nào ném ta trên đống lửa... Nếu theo giá một vò Anh Hùng Huyết một ngàn năm trăm lượng, ta có thể lấy được 100 vạn vò, ngươi muốn tất sao?



Tôn tướng quân trợn tròn hai mắt, bấm tay suy tính nửa ngày trời, sửng sốt vẫn không tính ta là phải tốn bao nhiêu bạc.



Một lão giả bên cạnh cười to, giương giương đắc ý nói:



-. Tên hỗn đản này, có chút tiền ấy mà ngươi cũng tính không ra? Để lão phu nói cho ngươi! Tất cả là 150 triệu lượng bạc trắng, bán tên hỗn đản nhà ngươi, cũng không trả được số lẻ!



-. Phốc!




Vân Dương bắt đầu kiếm tiền.



Không trách Vân Dương không để ý mặt mũi mà gào to buôn bán rượu, thực sự là lúc này hắn còn nghèo hơn Thiết Tranh.



Hiện tại, hai người đúng là cá mè một lứa, một tên lại một tên nghèo.



Nhưng Thiết Tranh nợ tiền bên ngoài, còn có hai trăm vạn lượng tiền biếu kia để chi trả. Còn Vân Dương hiện tại vẫn đang thiếu tiền mua ngoc... Hiện tại có nhiều đại đẩu quân đội các nước ở đây như vậy, không làm thịt họ thì còn làm thịt ai...



Một khi để họ bắt đầu vào thành, tiếp xúc với người khác, lúc đó, cũng không còn chuyện của hắn nữa.



Thế là Vân Dương bắt đầu cầm văn thư, bận rộn tìm người ký tên, trước cứ đem khoản tiền phi nghĩa trời ban này cầm chắc lại rồi nói.



Hàn Sơn Hà muốn năm mươi ngàn vò, các quốc gia khác cũng đều lấy năm mươi ngàn vò. Sau khi ký hợp đồng, Vân Dương bắt đầu thi tiền cọc.



Không thể không nói, tiền cọc thu được chất nửa xe ngựa.



Mỗi nhà trả trước hai ngàn vạn lượng ngân phiếu. Trong chớp mắt tám ngàn vạn lượng bạc, nhét vào hầu bao của người nào đó.



Tiền này vừa đến tay, Vân Dương công tử lập tức cười không thấy mặt trời:



-. Xin mời, mời! Giờ chúng ta đi Tiếp Thiên lâu, các vị chuẩn bị một chút, Tiếp Thiên lâu kia cái gì cũng tốt, chỉ có điều chi phí có chút quý, dù sao ta cũng không trả nổi số tiền kia...



Câu này, ngay cả Hàn Sơn Hà cũng không muốn nói chuyện cùng hắn.



Chúng ta là khách có được không? Các ngươi là địa chủ, về tình về lý đều phải tiếp đãi a, tiểu tử ngươi thật quá đáng hận, vừa mới thu tám ngàn vạn lượng bạc của chúng ta, thế mà ngay cả nơi dừng chân cũng muốn chúng ta móc tiền túi ra trả...



Các người này? Rốt cục là người thế nào a?!



Trên đường, Vân Dương trò chuyện vui vẻ, hưng phấn cao tít, nhìn khoái hoạt vô cùng.



Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được, trên dọc con đường này, trong hai trăm người đi phía sau kia, có ít nhất ba bốn mươi đạo ánh mắt, nhìn chằm chằm hắn bằng những mũi tên.



Mỗi một ánh mắt, đều xen lẫn vẻ suy tư tìm tòi nồng đậm.



Rất hiển nhiên, biểu hiện của hắn sẽ không khiến nhóm lão đầu lăn lộn sa trường này phớt lờ. Ngược lại, rất nhiều người trong số bọn hắn, càng thêm cảnh giác đối với Vân Dương.



----------------



Phóng tác: xonevictory