Ta Là Chí Tôn
Chương 179 : Phát tài a
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Người có tư cách trở thành danh tướng, bất kể người nào đều không phải hạng người chỉ có hư danh a.
Trong lòng Vân Dương cảm thán không thôi, càng sâu sắc cảm nhận được, mấy lão già già nhất, râu ria bạc phơ, nhưng tâm tư ai nấy quả thực so với lão hồ ly ngàn năm còn sành sỏi, giảo hoạt vô số lần.
- Sắc trời bữa này đã tối, tất cả mọi người đều đi xa mà đến, cũng đều đã uống thật nhiều rượu, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, tối nay liền tạm thời nghỉ ngơi, nếu muốn ăn cơm... Ở Tiếp Thiên lâu, phương diện này quả là hạng nhất, muốn cái gì thì có cái đó, chỉ cần ngươi có bạc, trả được bạc, như vậy, chỉ có thứ ngươi không nghĩ đến, chứ không có thứ mà nơi này không có.
An bài đám người này đến Tiếp Thiên lâu, tự nhiên là Vân Dương chuẩn bị thoát thân:
- Ta còn muốn đi liên hệ đặt rượu, thứ đồ chơi này, thanh thế hiện tại rất mãnh liệt, phải nhang chóng đặt trước mới là đúng đắn, đúng không, còn chuyện kỹ viện và sòng bạc, ta cũng phải đi chào hỏi một chút, tránh trường hợp lão bản không muốn chiêu đãi các ngươi... Ai, mệnh ta chính là mệnh lao lực, trước cáo từ a...
Vân Dương tươi cười chân thành, không để ý tới đám tướng quân nhao nhao giữ lại, tựa như con cá trạch mà trượt ra ngoài.
Nói đùa, nếu ta ở lại, chẳng phải sẽ phải trả tiền ăn cơm uống rượu cho các ngươi a? Sao các ngươi lại nhìn ta như nhìn con nợ vậy a?
Nếu để cho ta mời khách, trừ phi chịu để cho ta hạ độc trong thức ăn, nếu vậy, ta sẽ rất vui lòng cống hiến...
Vân Dương đi thẳng ra ngoài.
Không cần an bài gì cả, trong đội ngũ các nước, đều thiếu đi mất mấy người.
Tựa như u linh, biến mất vô tung vô ảnh.
Qua nửa ngày.
Nhưng người này mới lại lần nữa xuất hiện trong đám người.
Hàn Sơn Hà không chút để lại dấu vết mà liếc nhìn người mới trở về kia, ánh mắt lộ ra vẻ nghi vấn.
Người kia lắc đầu, sắc mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Hàn Sơn Hà nhíu mày, bên tai đã truyền đến một thanh âm:
- Tiểu tử kia ra ngoài, chỉ rẽ ngoặt một cái, sau đó liền biến mất... Đám người chúng ta, nhiều ánh mắt như vậy, nhưng không ai có thể phát hiện hắn biến mất như thế nào, cũng không có người nào phát hiện hắn muốn đi đâu...
- Ngay cả một chút xíu khí tức cũng không hề để lại, quả nhiên cổ quái...
Vị cao thủ đuổi theo này đối với chuyện Vân Dương biến mất cũng phiền muộn đến cực điểm.
Bản thân hắn chính là siêu cấp cao thủ mười thành đại viên mãn, có thể xưng nhất thế tông sư. Chuyện truy tung một con tép ngũ trọng thiên, vốn dĩ phải đơn giản như dùng ba ngón tay mà bắt ốc đồng, mười phần thì chắc chín, nhưng hết lần này tới lần khác lại để mất dấu Vân Dương...
Vấn đề này, hắn thực không muốn nói ra.
Thực sự là mất hết mặt mũi!
Các lão soái quốc gia khác đều được nghe phản hồi tương tự, ai nấy nghe xong đều nhe răng trợn mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ ngưng trọng.
- Cái Thiên Đường thành này, quả thực là ngọa hổ tàng long a.
Trên đường đi không đụng phải bất kỳ ai, tiếng bước chân không ngừng vang vọng, Vân Dương trực tiếp bước đến tầng cao nhất, nơi đó, có một cái ghế.
Nơi đây chính là nới nghỉ ngơi của Lăng Phong các chủ.
Năm đó, hắn từng điều tra rất nhiều lần, mỗi khi rảnh rỗi, Lăng Phong các chủ đều đến đây nghỉ ngơi, nhìn về phía xa xăm.
Vân Dương ngồi xuống, thuận mắt nhìn ra ngoài, mới phát hiện, trong căn phòng san sát, lại có một khe hở kỳ lạ, thuận theo khe hở, có thể nhìn tới... Cửu Tôn phủ!
Giờ khắc này, Vân Dương cũng ngồi đó, nhìn Cửu Tôn phủ nơi xa hồi lâu, đột nhiên cảm thấy một trận nhiệt lưu phun trào.
Hắn cứ nhìn như vậy!
Hắn cũng cứ chờ như vậy!
Hắn cũng không chuẩn bị chờ thật lâu, tự cho mình dự lưu thời gian, chỉ đợi tới canh ba sáng nay.
Thời gian cho Thủy Vô Âm xuất hiện, cũng chỉ tới canh ba.
Nếu qua canh ba mà Thủy Vô Âm còn không đến, như vậy Vân Dương sẽ không chút do dự rời đi, không bao giờ quay lại Lăng Phong các.
Đây là một khảo nghiệm.
Xem như một khảo nghiệm của Vân Dương đối với Thủy Vô Âm.
Tin rằng Thủy Vô Âm cũng đã nhận ra, hắn không phải là Bát ca Phong Tôn, nói cách khác, hắn không phải Lăng Phong các chủ chân chính.
Tiến thêm một bước mà nói, hắn là giả mạo, giả mạo Lăng Phong các chủ chân chính.
Nếu Thủy Vô Âm tới đây, hắn tất phải gặp nguy hiểm to lớn.
Nhưng nếu hắn tới, như vậy chứng minh người này tuyệt đối trung thành với Bát ca. Nếu khi Bát ca còn sống, có thể tín nhiệm hắn như vậy, chính bản thân Vân Dương cũng có thể tin tưởng hắn.
Nhưng, nếu Thủy Vô Âm không đến, nói rõ hắn không dám.
Đến, là người một nhà.
Không đến, chính là người dưng.
Từ đó về sau, hắn sẽ không quan tâm, càng không tín nhiệm, Lăng Phong các cũng không còn như trước.
...
-----------
Phóng tác: xonevictory