Ta Là Chí Tôn
Chương 187 : Đây chính là một tên ác ôn
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
- Từ lúc ban đầu là Thượng Quan tướng môn, cho tới bây giờ là Thu Lãnh Thiết cùng các tướng quân đội... Cái gọi là công cao chấn chủ chưa hẳn không có, nhưng Hoàng đế chưa từng để ý, mới thực là khó có được, đây mới thực sự là quân thần hợp ý!
- Còn có chín người Cửu Tôn đại nhân, từ đầu đến cuối Hoàng đế Bệ hạ chưa từng biết tên tuổi cùng lai lịch mấy người bọn họ, lại dám lấy quốc vận, lấy chiến sự ra nhờ vả, đây phải có ý chí vĩ đại nhường nào?
- Đám người các ngươi, muốn cùng so với chúng ta? So được sao? Nói các ngươi tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình còn là nhẹ, căn bản chính là kiến càng lay cây!
Ánh mắt lạnh lùng của Vân Dương quét qua chúng tướng, nói khẽ:
- Cho nên, trước mặt các ngươi ta cảm thấy rất kiêu ngạo, bởi, ta là người Ngọc Đường! Không chỉ ta, bất kỳ một vị bình dân bách tính nào của Ngọc Đường, đối với các người trên vấn đề này đồng dạng cũng có thể kiêu ngạo!
- Đây không phải sự kiêu ngạo của một mình ta, mà là sự kiêu ngạo của toàn một dân tộc!
Vân Dương cười cười quay đầu nhìn thiếu niên áo đen, mỉa mai nói:
- Tiểu tử, ta biết thân phận ngươi bất phàm, có lại lịch đặc thù. Nếu ngươi thực có gan, khi trở lại nói với Hoàng đế của các ngươi, không cần nghi kỵ Hàn Sơn Hà, ngươi có thể làm được không?
Thiếu niên áo đen tức giận hừ một tiếng, quay mặt, cắn răng, lần này, ngay cả một chữ nửa chữ cũng không đáp lại!
Làm không được!
Thực lòng làm không được!
Chuyện này, nếu có thể tùy tiện nói ra, Hàn Sơn Hà há không sớm làm?
Chẳng nhẽ còn cần chờ đến bây giờ Vân Dương nhắc sao?
Khi mọi người rời khỏi Cửu Tôn, một đường ầm ĩ bàn luận.
Đến lúc rẽ ngoặt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay người, ánh mắt phức tạp nhìn đám mây mù bao lấy Cửu Tôn phủ.
Bất kể thế nào.
Nơi này, tất trở thành truyền thuyết của toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Trở thành thánh địa Ngọc Đường, thậm chí thánh địa trong toàn thiên hạ!
Vân Dương nhìn như không lưu ý, chỉ giận giữ tiến lên phía trước. Kỳ thực, phản ứng của mỗi người ở đây, đều không sót chút nào mà thu vào trong mắt hắn.
Tuyệt đại đa số người nhìn thấy họ đều phải lộ vẻ tôn kính. Người hơi nhát gan chút, thậm chí có thể bị khí thế của họ ép tới không thể nói chuyện.
Nhưng tất cả những điều này, tới trước mặt vị Vân công tử trước mắt này, không những không có tác dụng, ngược lại còn dẫn tới hiệu quả phản ngược, người ta vui cười giận mắng, huy sái tự nhiên, muốn cười thì cười, muốn mắng thì trực tiếp giơ chân mà mắng!
Chỉ mũi mắng người, sau đó lại có thể nói kết giao bằng hữu...
Các vị lão tướng ở đây, có ai không phải là người kiến thức rộng rãi, nhưng tên lưu manh không chút sĩ diện này, quả thực đúng là mới gặp lần đầu.
So với người được toàn bộ quân giới, chư quốc công nhận siêu cấp lưu manh Thu Kiếm Hàn, kẻ này dường như còn trâu bò hơn một bậc!
Dù sau Thu Kiếm Hàn chỉ là có bộ da mặt dày, không phải hoàn toàn không muốn thể diện, nhưng vị Vân công tử này, một khắc trước có thể dùng bộ da mặt mỏng đến không tưởng, một khắc sau lại có thể ngang nhiên gỡ xuống cất trong túi...
Đối mặt với tên lưu manh cấp độ này, xem như Hàn Sơn Hà lão luôn luyện thành thục, cũng thúc thủ vô sách, không làm gì được.
- Nếu không chúng ta đi uống rượu đi.
Vân Dương mắng một trận, đột nhiên xoay chuyển nhãn châu, lại thể hiện ra khuôn mặt tươi cười ôn như nhất. Nụ cười trên mặt, chân thành tới mức khiến người khó mà cự tuyệt:
- Chờ chút ta liền chuẩn bị vài hũ Anh Hùng Huyết, chúng ta không say không nghỉ, yên tâm yên tâm, mấy vò rượu này tính trên đầu ta, không để các ngươi phải tốn kém.
- Mọi người khó lắm mới gặp nhau, lại ý hợp tâm đầu, chính là hảo bằng hữu nha, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, đáng gì đâu.
Vân công tử nói như vậy.
“Hảo bằng hữu... Nếu ai kết giao bằng hữu với ngươi, đời trước khẳng định không thắp hương bao giờ, mộ tổ sớm đã nổ tung...”
Các vị tướng quân đều thầm mắng, nhưng vẫn không khỏi phát sáng hai mắt.
Anh Hùng Huyết?!
...
---------
Phóng tác: xonevictory