Ta Là Chí Tôn
Chương 188 : Thủ đoạn độc ác
Ngày đăng: 09:00 30/04/20
Vân Dương lấy ra Anh Hùng Huyết làm mồi nhử, vừa mới lướt qua thì dừng lại, đối với đám lão binh nghiện rượu này, quả thật không có bao nhiêu lực kháng cự.
Lại nói, bọn họ còn muốn ở đây mười ngày nữa a, còn có nhiều kế hoạch vụng trộm cần áp dụng nữa, vì vậy nếu thực sự làm quá lên với tên hướng dẫn viên du lịch này cũng không tốt.
Vân Dương nhà ngươi không phải muốn diễn kịch sao? Diễn kịch, ai mà không biết a...
Bất quá lá mặt lá trái, chính là sở trường của chúng ta!
- Tốt tốt tốt, Vân công tử quả là sảng khoái.
Một tên tướng quân râu quai nón hào hứng cười nói:
- Có rượu như vậy, vẫn là phải lấy thêm hai vò mới đúng.
- Cái này có là gì đâu, một ngàn năm trăm lượng một vò, muốn lấy bao nhiêu vò a?
Vân Dương hào sảng nói:
- Người nào tính sổ sách?
“...”
Vị tướng quân có bộ râu quai nón kia mở lớn hai mắt, sửng sốt tới nửa ngày cũng không nói được gì.
Không phải vừa rồi ngươi nói mời khách sao?
Vân Dương trừng mắt thanh tịnh, chính nghĩa lẫm nhiên, quang minh chính đại, một bộ đương nhiên nói:
- Ta nói mời các ngươi mấy vò rượu, cái này là đương nhiên, nhưng cũng chỉ là vài hũ thôi a, các ngươi xác định vài hũ đủ cho từng này người uống? Số còn lại đâu? Chẳng nhẽ còn muốn ta trả tiền? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy!
Đối mặt với lý lẽ hùng hồn như vậy, ai có thể chống lại?
Tướng quân có bộ râu quai nón kia buồn bực nửa ngày, cuối cùng cũng không dám xé da mặt với Vân Dương, dù sao so vô sỉ, cả đám tướng lĩnh ở đây cùng lên cũng không phải đối thủ của tiểu tử này, huống chỉ chỉ có một mình hắn, vẫn là không tự rước nhục thì hơn.
- Ta trả!
Vị tướng quân này liền móc ngân phiếu ra, lúc móc vẫn còn nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Vừa ra tay cái, liền tranh thanh toán!
- Cụ thể mua bao nhiêu? Số người chúng ta ở đây không ít, cũng khoảng chừng hai trăm người a.
Vân Dương nhiệt tình hởi:
- 100 vò a? 100 vò có đủ không?
Gia hỏa này vẫn kìm nén bực bội, cắn răng:
- Một vò 20 cân, 100 vò chính là 2000 cân, người ở đây sao có thể uống nhiều như vậy? Tới... Lấy 100 vò!
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của chúng tướng, vị tướng quân có bộ râu quai nón này rốt cục hào khí vung tay.
Gánh không nổi người này a.
- Tướng quân quả là hào sảng, tuyệt đối là một người rộng rãi, hào phóng!
Vân Dương nhận lấy ngân phiếu, cười ha ha một tiếng:
- Ừm? Người làm gì?
- Ta vừa thí nghiệm, xem hắn có phải say thật hay không, dùng một mai Tỏa Thần châm.
Trong mắt thiếu niên áo đen lộ ra một tia sát khí:
- Độc trên kim, sẽ phát tác sau nửa tháng... Ta đã xác nhận, độc lực của Tỏa Thần châm, đã hóa thành một đạo lam quang hòa tan vào trong huyết mạch của hắn.
- Cho nên, người này dù từng có bản lãnh thông thiên... Thì bây giờ cũng đã xong.
Thiếu niên áo đen nói.
Hàn Sơn Hà nhíu mày:
- Có nắm chắc a?
- Tỏa Thần châm, căn bản là không có giải dược.
Trong mắt thiếu niên áo đen tràn đầy vẻ lạnh lẽo:
- Giống như... Loại độc kia vậy...
Hàn Sơn Hà khẽ thở dài, nhíu nhíu mày, tựa hồ không đồng ý với cách làm này lắm, nhưng càng về sau lại càng không nói gì, chỉ thản nhiên cảm thán:
- Lão phu đã già...
Thiếu niên áo đen nói:
- Nguyên soái đang trong thời kỳ cường thịnh, sao có thể nói là già?!
Lập tức không nói gì nữa, dìu Hàn Sơn Hà về phòng nghỉ ngơi.
...
Trong phòng khách.
Vân Dương chổng vó nằm trên giường lớn, tiếng ngáy rung trời, ngủ như lợn chết, nhưng tay phải hắn lại bám chặt lấy bẹn đùi.
Tiếng ngáy của Vân Dương rất có tiết tấu, nhắm mắt lại, mi mắt không hề nhúc nhích. Trong miệng lại ngẫu nhiên nỉ non, ngẫu nhiên lại phun ra vài ngụm rượu...
Bộ dạng này, bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng không thể nghi ngờ con hàng này giả vờ ngủ say.
Nhưng, trên đùi, tay phải hắn nhanh chóng nhúc nhích, trên đùi, một đạo lam quang nhàn nhạt bỗng nhiên hiện lên, một cây châm mảnh như lông trâu đã xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn.
Trong nháy mắt, cây châm nhỏ kia đã biến mất không thấy.
Trong lòng Vân Dương lúc này lại là một mảnh thanh minh.
- Lại là Tỏa Hồn châm!
- Thủ đoạn thực độc ác!
-------------
Phóng tác: xonevictory