Ta Là Chí Tôn

Chương 196 : Làm một chuyện, không ai nợ ai

Ngày đăng: 09:00 30/04/20


- Ngươi còn đồ chơi nào tốt? Lấy ra xem một cái? Chỉ cần ta thấy thuận mắt, tiền bạc không thành vấn đề,



Vân Dương nói.



...



Một khắc đồng hồ sau.



Người áo trắng lại mang theo cái mặt đen đi ra.



- Ta còn một khố Tinh Thần Cương Tinh. Thế chấp một vạn lượng không có vấn đề a?



...



Sau nửa canh giờ.



Người áo trắng đứng trước mặt Vân Dương, cắn răng:



- Không cá cược nữa!



- Ta xxx? Đây chính là hơn ba vạn lượng bạc a... Trước sau chưa đến một canh giờ, lão đại ngươi đã thua sạch... Hiện tại, rốt cuộc ta hiểu sao ngươi lại thua một phát bốn ngàn lượng bạc!



Vân Dương lắc đầu thở dài, đồng cảm nói:



- Ta khuyên ngươi đừng nên đánh bạc nữa, tâm được mất của ngươi quá nặng, căn bản không thích hợp với việc đánh bạc, cái thứ đánh bạc này, đánh nhỏ thì mất tình cảm, đánh lớn thì tổn hại sức khỏe a!



Người áo trắng im lặng không nói, cơ bắp trên mặt co rút một trận.



-... Cáo từ.



Từng bước ra ngoài, mỗi một bước, như bị người dùng thiên quân chi lực kéo lại.



- Cái kia... Ta nói... Nếu ngài còn chưa hết hy vọng, thanh kiếm này cũng có thể thế chấp một chút.



Vân Dương ung dung thở dài:



- Bất quá, hay là thôi đi...



- Ngươi muốn kiếm của ta?



Người áo trắng lập tức túm chặt chuôi kiếm, chắc đến nỗi nổi đầy gân xanh.



- Thế nào lại thành ta muốn đâu? Không phải là thấy ngươi thua đến không cam tâm, muốn cho ngươi thêm một cơ hội gỡ vốn thôi sao? Được rồi được rồi. Vẫn là ngươi mau đi nhanh đi.



Vân Dương lắc đầu:



- Miễn cho lại trách ta hại ngươi.



Người áo trắng đã hạ quyết tâm, sải bước trở về:



- Ta thế chấp cho ngươi!


- Ngươi mượn tiền chúng ta, lại thua bởi sòng bạc của ta. Từ góc độ nào đó, chúng ta không có bất kỳ tổn thất. Hơn nữa, lấy kiếm của ngươi, ta cũng không dùng, xem như giá trị của nó, không được thể hiện trên tay ta... Ha ha, coi như là, kết giao bằng hữu a?



- Ngươi đã thiếu bạc, ta giúp ngươi một chút, cũng là kết một phần thiện duyên.



- Ta ngươi đều là người giang hồ, ai biết ngày sau ai có thể cần nhờ ai đâu?



Vân Dương thân thiết nói:



- Nói không chừng, sau này ta còn cần ngươi hỗ trợ a, cầm đi.



Người áo trắng nhìn hắn một cái thật sâu:



- Đã như vậy, đa tạ.



Có chút kích động nhận lại kiếm của mình, nói:



- Vị công tử này, hôm nay coi như ta nợ ngươi một nhân tình. Nếu tương lai có cơ hội, ta có thể nhận lời ngươi, thay ngươi làm một việc.



Hắn nghiêm mặt nói:



- Đây là lời hứa của ta!



Lúc hắn nói câu này, trong lòng thực sự tràn đầy cảm kích!



- Thay ta làm một việc? Vân Dương mỉm cười:



- Làm chuyện gì đâu?



Người áo trắng nghiêm mặt nói:



- Có thể là bất cứ chuyện gì!



Vân Dương vỗ tay, nói:



- Bất cứ chuyện gì? Tốt như vậy a? Nếu có thể làm bất cứ chuyện gì, vậy liền dứt khoát không cần đợi đến tương lai, vừa hay ta có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.



“...”



Người áo trắng trợn hai mắt nhìn Vân Dương, đại hỉ đại bi nườm mượp kéo tới, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác được, bản thân hắn còn chưa chính thức nhảy ra khỏi cái hố hiện tại, nhưng đã quay đầu nhảy sang một cái hố khác càng lớn hơn, hơn nữa còn là nhảy không chút do dự.



Nhưng, lời ra như gió, vô luận thế nào cũng không thể lập tức đổi ý, người áo trắng nắm chặt bội kiếm, sinh ra một cảm giác, bội kiếm đi theo mình nhiều năm, đột nhiên nóng tới phỏng cả tay, đen mặt nói:



- Chuyện gì?



- Ngươi không phải định nói cái rồi thôi chứ? Tốt tốt, ta không mời ngươi hỗ trợ không công... Chỉ cần ngươi làm xong chuyện này, chẳng những, thanh kiếm này, tất cả số nợ nần còn lại, tất cả đều xóa bỏ!



...%...



------------



Phóng tác: xonevictory