Ta Là Chí Tôn
Chương 197 : Bắt lại
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Vân Dương mỉm cười thân thiết:
- Kỳ thực chuyện ta mời ngươi giúp đỡ, tin rằng đối với ngươi cũng không khó lắm. Ngoài ra, liên quan tới chuyện của ngươi, ta cũng có thể xuất lực hỗ trợ, chờ ngươi làm xong việc lại tới tìm ta, chúng ta cẩn thận thương lượng.
- Ta không có chuyện gì cần ngươi hỗ trợ.
Người áo trắng cơ hồ muốn nghiến nát răng:
- Sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta coi như chưa từng quen biết, cầu về cầu, đường về đường, nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan đến nhau.
- Một lời đã định.
- Tứ mã nan truy.
- Nói chuyện chính đi.
- Ân, kỳ thực chuyện này rất đơn giản, chỉ cần như vậy như vậy...
Người áo trắng nghe xong, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Mục đích cuối cùng của ngươi, cũng chỉ là một cái kia? Lời hứa của ta, quý giá cỡ nào, vậy mà ngươi chỉ nhờ ta giết một người?
Vân Dương mỉm cười thân thiết:
- Ngươi không nghe nhầm. Chuyện này, cũng không phải dễ làm thành như thế. Đương nhiên, đó là nhận định đối với ta.
Trên mặt người áo trắng lộ vẻ khinh thường:
- Giết người có gì khó...
- Ân, ta vẫn phải nhắc ngươi một câu, nếu trong quá trình ngươi làm việc, mà đem ta lộ ra ngoài, vậy chuyện này coi như không tính.
Vân Dương nhắc nhở thân thiết:
- Đây là lời nhắc nhở hữu nghị a, mặc kệ lúc nào, trong tình huống gì, chỉ cần tiết lộ, như vậy... Nợ nần của người, vô luận thanh kiếm này, hay là cả những vật kia, đều vẫn là của ta!
Người áo trắng chỉ thấy từng đợt khí nóng bốc lên tận đầu:
- Đó là điều đương nhiên.
Vân Dương liền đem ngọc bội, cùng các kim loại... Đều mang ra, để lên bàn:
- Xin mời...
Vừa mới nói một tiếng xin mời, Vân Dương bỗng nhiên ngưng bặt.
Nhưng ngọc bội, kim loại này, mặc dù nhìn không khác gì lúc trước, nhưng Vân Dương rõ ràng có thể cảm nhận được, linh khí bên trong, mười thành thì đã mất chín thành chín!
Vân Dương nhất thời cảm thấy đau răng.
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Tròng mắt chúng tướng đều trừng hết ra ngoài, bọn hắn còn đang tiêu hóa tin tức kinh thiên động địa mà Vân Dương mang đến.
Họ thực sự không thể tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe được.
- Như vậy... Nhiều người... Đều bị Thành Vệ quân bắt đi?
Lão Nguyên soái Tử U đến quốc run rẩy:
- Từ lúc nào... Thành Vệ quân quản mấy chuyện vụn vặt này?
Vân Dương lo lắng vỗ vô mông:
- Các vị phải nhanh chóng nghĩ biện pháp a... Mau cứu bọn hắn... Nếu không hỏng bét a...
Sau khi Hàn Sơn Hà từ trong khiếp sợ tỉnh lại, chợt khôi phục trấn định, mỉm cười trầm ngâm nhìn Vân Dương:
- Vân công tử mang người ra ngoài, lại trơ mắt nhìn bọn hắn bị bắt đi? Đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Hoặc nói, đây là đạo đãi khách của Ngọc Đường?
Vân Dương kêu oan uổng:
- Hàn Lão Nguyên soái không cần chụp mũ lung tung a? Điều này có quan hệ gì với ta? Nguyên nhân là do bọn hắn gây chuyện được không? Thành Vệ quân muốn bắt người, chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của họ, đừng nói ta chỉ là một tên hoàn khố, không chức không quyền... Coi như ta là đại quan triều chính, cũng không thể bất chấp lương tâm mà cưỡng ép cản trở người ta chấp pháp a?
Lời nói này thực quá hợp lý, quang minh chính đại, không những tách bản thân ra khỏi trách nhiệm, lại không quên hung hăng khoác lác tâng bốc bản thân, lại càng tiện thể biểu lộ sự công chính của quan viên Ngọc Đường, cái này... Thực...
Ta xxx, gia hỏa này vừa bị đ-ng một cái, lời gì cũng có thể nói ra a!
Các vị lão tướng quân đều tức giận thầm mắng.
Tên hỗn đản này!
Lúc không có chuyện gì, hắn vỗ ngực tựa như bản thân chính là người tài ba nhất thiên hạ, cái gì cũng có thể làm. Có hắn ở bên, không thể gặp bất trắc. Đến khi xảy ra chuyện, há miệng lại nói: ta chỉ là một tên hoàn khố...
Có chuyện liền chối đây đẩy!
Con bà nó chứ!
Trong lòng mỗi người đều sáng như tuyết: căn nguyên chuyện này, tuyệt đối là do tiểu tử Vân Dương này làm ra! Cũng chỉ có gia hỏa thất đức tới bốc khói này, mới có thể làm ra chuyện như vậy...
Mời khách, mời thế nào mà mời người ta đến nhà giam... Trên đời này, đúng là không có người nào làm được như hắn.
...
------------
Phóng tác: xonevictory